Biết những gì khởi lên trong tâm đều là vọng, không để nó tiếp tục, gọi là Biết vọng không theo.
Khi biết ấy đã thuần thục, theo hay không theo không còn là vấn đề, thì Chỉ ấy là Định, Quán ấy là Tuệ.

Next » Viết trích dẫn