Rõ ràng cô là vợ chưa cưới của người khác, không hiểu sao lại đột nhiên trở thành vợ của chú nhỏ.

“Ôn Thiếu Diễn, anh có bằng lòng cùng em trải qua quãng đời còn lại không?”Cô cầm bàn tay đang phát run của người đàn ông rồi đặt lên bụng của mình, “Anh có bằng lòng làm bố của các con em không?”Giản An vừa dứt lời thì bỗng nhiên bị người đàn ông kéo vào trong lồng ngực, giọng anh run rẩy, “Anh bằng lòng, anh bằng lòng.”

Lúc Giản An tỉnh lại đã là mười một giờ trưa hôm sau.
Căn phòng tối tăm không ánh sáng, ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi từng trận.
“Phu nhân người tỉnh rồi, bây giờ người có muốn dùng cơm trưa luôn không?”
Giản An nghe này xưng hô không khỏi sửng sốt, lắc lắc đầu nói: “Không cần, người ra ngoài đi.”
Cả người cô ngã vào trên sô pha, ánh mắt ảm đạm vô thần, đôi mắt nhìn chằm chằm ngón áp út đang đeo nhẫn, lúc này mới phản ứng được, cô đã kết hôn, mà chồng của cô là Ôn Thiếu Diễn.
Nhưng mới mười ngày trước, vị hôn phu của Giản An vẫn là Ôn Kính Thư, mà Ôn Thiếu Diễn lại là chú nhỏ của Ôn Kính Thư.
Mười ngày trước.
“An An, ăn nhiều một chút.”
Giản An cười một cái, ngọt ngào nói: “Cảm ơn bá mẫu.”
Lâm Hân cười nói: “Sau khi con cùng Kính Thư tổ chức hôn lễ, con chính là con dâu ta, không cần khách khí như vậy.”
Ngồi ở chính vị, phó lão gia tử cười nói: ” Chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đem cháu dâu ta mong chờ về rồi.”
Mọi người đều cười theo, Giản An vừa nhấc mắt liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, mặt mày người kia không hề có ý cười, ánh mắt luôn dừng ở trên người cô. Cô không tự giác mà xoay đầu, có chút hoảng loạn mà nhìn về phía Ôn Kính Thư ngồi bên cạnh, Ôn Kính Thư đối với cô nhẹ nhàng cười.
Khẽ liếc mắt, ánh mắt của người đàn ông đối diện vẫn chưa thu hồi lại.
Người đàn ông đó là chú nhỏ của Ôn Kính Thư- Ôn Thiếu Diễn, cũng là người mà Giản An sợ nhất trong Ôn gia.
“Lão gia, Trần tiên sinh cùng Trần phu nhân tới, bọn họ nói là muốn gặp ngài một lát.”
Ôn lão gia tử hiếm khi tâm tình tốt, cười nói: “Mau mời bọn họ vào, cùng nhau ăn cơm.”
Trần tiên sinh cùng Trần phu nhân, đi theo phía sau là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, Trần Gia Ngôn.
Lâm Hân tiến lên tiếp đón bọn họ, “Mau tới ăn cơm, dì Uyển lấy thêm mấy bộ chén đũa nữa.”
Trần tiên sinh lên tiếng: “Ôn phu nhân khách khí rồi, kỳ thật hôm nay chúng tôi tới chỗ này là có chuyện quan trọng muốn nói với Ôn lão gia tử .”
Lâm Hân cười cười, “Có chuyện gì cơm nước xong rồi nói sau.”
Trần tiên sinh vừa muốn mở miệng cự tuyệt, góc áo liền bị Trần phu nhân lôi kéo. Trần phu nhân nháy mắt ra hiệu cho Trần tiên sinh, bà tiến lên phía trước, thần sắc có vài phần mất tự nhiên, “Kỳ thật, hôm nay chúng tôi tới là muốn Ôn lão gia tử chủ trì công đạo cho mình.”
Ôn Kỳ Kĩnh nghe được lời này, biểu tình có chút nghi hoặc.
Trần phu nhân nước mắt nháy cái liền rơi xuống, lôi kéo Trần Gia Ngôn phía sau nói: “Tuy nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng người làm mẹ như tôi đây cũng không thể để con gái bảo bối của mình bị người khác khi dễ được.”
Ôn Kỳ Lĩnh sắc mặt tức khắc tái nhợt, ông tiện tay lấy một chén trà, vung tay liền ném về phía Ôn Thiếu Diễn, “Súc sinh, có phải ngươi lại làm chuyện hồ đồ rồi không.”
Chén trà kia sượt qua trán Ôn Thiếu Diễn rơi trên mặt đất, trên trán hắn xẹt qua một đường tơ máu, thần sắc vẫn như thường ngày, còn chưa kịp mở miệng, Trần tiên sinh liền nói: “Việc này không liên quan đến Ôn thiếu gia, người khiến con gái tôi mang thai, mang thai là con trai của Ôn tiểu thiếu gia .”
“Lạch cạch.” Có thứ gì rơi vỡ trên mặt đất.
Giản An vốn định uống chén nước, nhưng nghe đến nửa câu sau, ly nước trên tay trực tiếp rơi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Hân cùng ba của Ôn Kính Thư- Ôn Thiếu Cảnh sắc mặt đại biến, Ôn lão gia tử tuy lớn tuổi , nhưng vẫn còn nhịn được nóng nảy, “Trần Thăng, ngươi đừng vội, việc này chúng ta đi thư phòng nói chuyện,” ông dừng lại một chút, ngữ khí nghiêm khắc, “Ôn Kính Thư, ngươi cũng cút lại đây cho ta.”

“Uống chén nước đi .”
Giản An nghe tiếng ngẩng đầu, tiếp nhận ly nước. Ôn Thiếu Diễn ngồi ở bên cạnh cô.
Ôn lão gia tử sợ Giản An không tiếp nhận được, cố ý dặn dò cô, trước tiên ở phòng khách chờ một lát, nói là sẽ cho cô một công đạo. Giản An năm nay mới 22 tuổi, căn bản chưa trải qua loại chuyện như thế này bao giờ, đừng nói gì tiếp thu, cô dường như muốn trốn tránh mà ngồi tựa vào trên ghế trong hoa viên.
Tối nay thời tiết rất đẹp, sao trời rậm rạp lộng lẫy, mặt trăng có thể nhìn thấy được rõ ràng, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng.
Ôn Thiếu Diễn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ giữa hai người, ” Em nghĩ như thế nào?”
Giản An ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vừa vặn rơi vào sườn mặt của người đàn ông, đường cong lưu loát sạch sẽ, ngũ quan đẹp mà không yêu, tổ hợp tạo nên không một chút nữ tính, trái lại, lại mang một cỗ khí chất người sống chớ lại gần. Cô nhẹ nhàng cười, môi đỏ hé mở, “Không biết.”
Người kia nghe thấy khẽ nhíu mày, thay đổi tư thế ngồi, thanh âm lạnh lẽo, ” Tuần sau là hôn lễ của các người.”
Lời này nói ra không biết là nhắc nhở chính Giản An hay là hắn.
” Hôn này không thể kết,” Giản An uống một hớp nước, ngữ khí dừng lại một chút, “Nhưng dựa theo ước định năm đó, tôi nhất định phải là con dâu của Ôn gia mấy người, có phải rất buồn cười hay không?”
Vừa dứt lời, nam nhân bên cạnh trực tiếp tới gần cô, duỗi tay nắm lấy cằm cô, tựa như khi còn nhỏ Giản An chọc hắn tức giận vậy, động tác vô cùng thuần thục, nhưng trong mắt hắn không hề có tức giận như trước kia, đôi mắt là màu đen nồng đậm, hơi thở phả vào trên mặt cô, hắn gằn từng chữ một mà nói: “Em gả cho tôi .”
Giản An thần sắc hoảng loạn, cô muốn chạy đi, nhưng ngay sau đó, lực đạo trên tay người đàn ông càng mạnh, một tay khác ôm eo cô.
Ôn Thiếu Diễn nhẹ nhàng cười, giọng nói mang theo vài phần trào phúng, “Ôn Kính Thư làm người phụ nữ khác lớn bụng, em liền không muốn kết hôn, vậy hắn có biết chuyện em lên giường với chú nhỏ của hắn hay không?”
“Ôn Thiếu Diễn!”
“Như thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai câu nào hay sao?” Người đàn ông nhướng mày, ngữ khí nhẹ nhàng, “Ngày đó ở trên giường tôi rên rỉ, chẳng lẽ không phải em?”
Không đợi Giản An mở miệng, nam nhân kia lại nói tiếp, “Giản An, tôi đem những lời kia nói rõ như vậy với em, cho dù hôm nay không có chuyện của Trần gia, em với Ôn Kính Thư căn bản cũng không có khả năng,” hắn buông bàn tay đang nắm cằm cô ra, ngữ khí nhẹ nhàng, ” Em chỉ có thể là vợ Ôn Thiếu Diễn tôi, tôi nói được thì làm được.”

Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Trong Sương Sớm của tác giả Bán Đảo Lạc Nhật.

Comments are closed.