Mỗi khi đến sinh nhật, người ta lại vui mừng tiệc tùng quà cáp. Nếu ngẫm sâu xa chút, sinh nhật là ngày ta phải cúi đầu nghĩ suy.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta đã làm được những gì có ích cho đời.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta đã đền ơn cha mẹ được bao nhiêu.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta đã tiếp nhận tri thức của loài người được mấy phần.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta đã làm cho bao nhiêu người buồn mà chưa có cơ hội chuộc lỗi.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta đã thọ ơn bao nhiêu người mà không có cơ hội tìm lại đền đáp.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta đã mắc bao nhiêu lời hứa mà không thực hiện được.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta đã phạm bao nhiêu lỗi lầm đáng kể.
Từ khi gặp Phật Pháp đến bây giờ, ta đã đi được những bước nào.
Sang năm đến sinh nhật nữa, liệu ta có tiến bộ hơn hay không.
Kiếp này ta sẽ có được bao nhiêu sinh nhật, mỗi sinh nhật có đáng tự hào hay không.
Ta có bị hưởng thụ nhiều hơn cống hiến không, có còn dư phước để dành cho tuổi già và kiếp sau không.
Người đến mừng sinh nhật ta là vì lịch sự, vì thật lòng yêu mến, vì ngưỡng mộ đạo đức của ta, hay chỉ vì ở nhà buồn cần có buổi tiệc vui giết thời gian.
Những món quà sinh nhật này cũng là món nợ, ta sẽ làm gì để biến nó thành phước.
Quả thật, sinh nhật có nhiều điều để nghĩ suy lắm. Tạ ơn ngày ấy em sinh ra đời, niềm vui rạng rỡ trong tim mọi người, cầu mong hạnh phúc đong đầy em tôi, em là tất cả mặt trời tinh khôi. Hy vọng biết bao nhiêu.