1. Tin tưởng trời sinh ra ta có tài tất phải dùng đến

Cuộc đời con người từ xưa đến nay không phải bại ở tay kẻ khác, mà ở chính bản thân mình, nếu muốn cuộc đời đạt đến đỉnh vinh quang thì nhất thiết phải tuyệt đối tin tưởng ở chính mình, tin rằng ‘trời sinh ra ta có tài tất phải dùng đến”.

Trong “Du Bao Thiền sơn kí” Vương An Thạch nói rằng trên thế giới, nhữn cảnh đẹp đẽ kì lạ của thế giới đều ở những nơi thâm sơn cùng cốc, người không có chí thì không thể tìm đến được. Sự thành công của cuộc đời cũng giống như là phong cảnh tươi đẹp vậy, người nào muốn đạt đến đỉnh ddiee vinh quang nhất thiết phải có ước vọng mãnh liệt và phải tin tưởng bản thân nhất định sẽ thành công.




Đầu tiên bạn phải tự tin bản thân là người hữu dụng, “trời sinh ra ta có tài tất phải dùng đến”. Chỉ cần tin mình là người hữu dụng, tinh thần sẽ dồi dào, tình cảm sôi sục, sống có ý nghĩa. Nếu bạn luôn cảm thấy ủ rũ không vui thì sẽ chẳng làm được việc gì, có thể tưởng tượng ra được đây là cuộc sống như thế nào. Không có chí lớn, tự cho rằng mình là người thừa, thậm chí ghét bỏ bản thân, nhắm mắt buông xuôi, coi như là đã tự sát về tinh thần, những người như vậy làm sao có thể được một cuộc sống thành công.

Kì thực, ai cũng đều có quyền sống, đều có điểm mạnh riêng, đều có giá trị tồn tại của chính mình. Chúng ta là những người bình thường cho dù muốn làm một người có cống hiến to lớn cho dân tộc, cho đất nước, cơ hội có lẽ rất ít, năng lực có thể không đủ, nhưng vì sự tồn tại của chúng ta mà thế giới mới trở nên đáng yêu như vậy, vì sự nỗ lực của chúng ta mà sự nghiệp mới trở nên huy hoàng như vậy. Bạn thật lòng dốc sức để gia đình được hạnh phúc, gắn bó, đấy không phải là cuộc sống sao? Bạn làm việc, lao động làm ra của cải, được báo đáp, đấy không phải là cống hiến sao? Trời sinh ra ta có tài tất phải dùng đến. Khương Tử Nha khi xưa vẫn luôn vững tin là mình nhất định làm được việc lớn, ngồi câu ở Vị Thuỷ, cuối cùng đợi được Văn Vương đến phong làm thừa tướng. Khổng Minh ở ẩn mà trong lòng ấp ủ chí lớn, tự ví mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị. Lưu Hoàng Thúc ba lần đến lều cỏ, cuối cùng mời được Khổng Minh ra phò tá Tây Thục.

Đương nhiên, lòng tự tin cần phải có cơ sở. Không có tài năng thực sự chỉ tin tưởng mù quáng tức là hoang tưởng, không thể có kết quả thành công được. Thổi phồng, lừa bịp cũng chỉ được nhất thời, một khi cháy nhà ra mặt chuột thì cuối cùng sẽ bị chuốc lấy nhục nhã.




Trong cuộc sống có rất nhiều người tài năng không xuất chúng, bề ngoài bình thường, an phận thủ thường, không có lý do gì để kiêu ngạo, không có tư cách để cuồng vọng. Nhưng chính nó lại trở thành chướng ngại ngăn bước thành công của chúng ta, vì vậy mà con đường đi đến thành công bị chính mình cắt đứt, thật không biết rằng bình thường không đồng nghĩa với tầm thường. Cái vĩ đại bắt đầu từ cái bình thường, chúng ta tự tin hơn một chút thì sẽ thành công thêm một chút, không nên cứ mãi nhụt chí, mà ở địa vị thấp vẫn không dám quên lo cho nước, kẻ bình thường không thiếu trí lớn. Kì thực người thành công chính là những người bình thường nhưng có lòng tin mãnh liệt.

Reagan – tổng thống thứ bốn mươi của nước Mỹ là một người tràn đầy lòng tin, trước khi trở thành tổng thống, ông chỉ là một diễn viên rất bình thường nhưng quyết chí trở thành tổng thống và tin tưởng nhất định mình sẽ làm được.

Từ năm hai mươi hai đến năm mươi năm tư tuổi, Reagan luôn ở trong giới nghệ thuật, hoàn toàn xa lạ với chính sự, lại càng không có kinh nghiệm gì đáng nói, điều này có thể nói là một trở ngại lớn. Nhưng khi thời cơ đến, lúc phái bảo thủ trong đảng Cộng hoà và một số nhà tư sản giàu có động viên ông ra tranh cử thống đốc bang California thì Reagan không do dự quyết định bỏ nghề nghiệp mà mình đã theo đuổi quá nửa đời người, quyết chí bước vào cuộc sống chính trị. Kết quả mọi người đều biết, Reagan trở thành tổng thống thứ ba mươi chín nước Mỹ.




Ngược lại, tâm trạng tiêu cực, mang tính phá hoại, sẽ huỷ hoại mọi khả năng thành công có thể có, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng sẽ phá hoại cả sức khoẻ của bạn.

Ở đây có một tư liệu đáng kinh ngạc, trong số tất cả các bệnh nhân, có tới bảy mươi nhăm phần trăm bị mắc chứng trầm cảm.

Đây là một trạng thái tâm lý không bình thường, dễ gây ra phiền não cho bản thân.




Nói rõ ràng và dễ hiểu hơn, cụm từ “người mắc chứng trầm cảm” là chỉ một căn bệnh tưởng tượng do một người phải chịu gánh nặng tâm lí quá lớn, áp lực làm mất hết lòng tin, từ đó nghĩ là bản thân đang mắc một chứng bệnh nào đó mà họ tưởng tượng ra.

Chứng trầm cảm là khởi đầu của những chứng bệnh không bình thường khác.

Napoleon Hill thuật lại ví dụ cuộc sống như thế này: Vợ của ông N bị viêm phổi, khi Hill đến nhà ông, câu đầu tiên ông N nói với Hill là: “Nếu vợ tôi chết, tôi không tin là trên đời có Thượng đế”.




Ông ta mời Hill đến là vì bác sĩ đã nói rằng vợ ông không sống được nữa.

Bà vợ gọi chồng và hai con đến bên giường nói lời từ biệt.

Sau khi Hill đến, phát hiện thấy ông N đứng trước cửa buồng lau nước mắt, hai con đang cố an ủi ông.




Khi Hill vào trong phòng thì bà ta đã thở rất khó khăn, hộ lý nói với ông rằng tinh thần của bà rất kém.

Hill nhanh chóng đoán được rằng là bà N mời mình đến là muốn uỷ thác việc chăm sóc hai đứa con sau khi bà ra đi.

Lúc này, ông nói với bà ta: “Bà tuyệt đối không thể mất hi vọng, bà không thể chết được”. Bà luôn là một phụ nữ khoẻ mạnh, tôi không tin là Thượng đế lại bắt bà phải chết mà phó thác hai con bà cho tôi hay bất kỳ ai khác”.




Ông nói với bà ta lâu như vậy, đồng thời cầu nguyện cho bà nhanh khoẻ lại.

Ông bảo bà ta phải có lòng tin ở Thượng đế dùng tất cả ý chí và sức lực chống lại ý nghĩ chết chóc này…

Trước khi đi ông nói: “Khi buổi lễ ở nhà thờ kết thúc tôi sẽ quay lại, lúc ấy nhất định tôi sẽ thấy bà khoẻ hơn bây giờ nhiều”.

Chiều hôm đó Hill lại đến thăm, ông N mặt tươi cười đón ông, nói rằng buổi sáng sau khi đi, bà vợ gọi ông ta và hai con vào phòng nói: “Tiến sĩ Hill bảo tôi không chết được; tôi sắp khoẻ trở lại, bây giờ đúng là đã khá hơn nhiều rồi”.

Cuối cùng bà N đã hoàn toàn khoẻ lại. Đây là sức mạnh, là kì tích của lòng tự tin. Con người cần phải tuyệt đối tin rằng trời sinh ra ta có tài tất phải dùng đến, nếu không sẽ uổng phí một đời trên thế gian này