“Anh trai em gái” là bộ truyện thứ hai của Tào Đình mà tôi đọc. Sau cú vấp “Yêu anh hơn cả tử thần” thì tôi đã mong chờ vào một thứ gì đó khác biệt hơn xuất phát từ “Anh trai em gái” của tác giả này. Nhưng dường như càng mong chờ nhiều, thì tôi lại chẳng thể có được gì để “gỡ hoà làm vốn” cả.
Có rất nhiều bạn khen những câu chuyện của Tào Đình đều rất nhẹ nhàng, tình cảm và luôn mang một màu sắc nhân văn đặc biệt mà không tác giả nào có. Nhưng cho đến giờ, tôi vẫn chưa thể tìm ra được sự bứt phá, điểm đặc biệt của Tào Đình mà các bạn fan của cô ấy nói với tôi. Dù rằng tôi đọc không hợp văn phong của cô ấy nhưng tôi vẫn phải nói, vẫn phải review để tìm người có cùng quan điểm với mình.
Xét về văn phong, thì ở bộ truyện này, văn phong của Tào Đình đã chắc tay hơn một chút so với bộ “Yêu anh hơn cả tử thần”. Tào Đình dường như đã chú trọng hơn vào việc sử dụng từ và liên kết câu của mình hơn rất nhiều.
Xét về nội dung, thì đây cũng giống như “Thất tịch không mưa”, là một bộ incest. Không phải rằng tôi quá khắt khe, hay quá coi trọng luân thường đạo lý, tôi cũng đọc khá nhiều truyện incest nhưng dường như, so với “Thất tịch không mưa” thì “Anh trai em gái” làm tôi khá khó chịu. Dương Dương là anh trai của hai cô em gái sinh đôi là Mai Mai và An An. Mai Mai từ khi sinh ra đã bị câm, vì thế mà cô luôn sống trong thế giới của mình – một thế giới lặng lẽ, không người và chẳng có tiếng nói. Từ nhỏ, anh trai Dương Dương đã bên cạnh cô, góp một phần tiếng nói, niềm vui vào thế giới bé nhỏ của cô. Rồi cô yêu anh mình lúc nào chẳng hay. Nhưng cũng chính vì yêu, mà cô đã đem lòng ghen tức với chính cô em gái An An của mình! Vì An An có thể luôn miệng gọi Dương Dương một tiếng “Anh!”, hai tiếng “Anh ơi!”. Đọc đến đây thì tôi đã tức không nói thành lời! Mỗi người một số phận, chẳng nhẽ cô ta bị bệnh thì em gái cô ta cũng phải bị bệnh theo! Trong khi đó, em gái cô ta lại chẳng có một hành động nào thể hiện sự ganh ghét, đố kỵ của mình! – Hai điểm trừ!
Và dường như sự ganh ghét đã lên đến đỉnh điểm, một con quỷ hoang dã đã hình thành trong tâm hồn Mai Mai. Và đến đây, tôi dường như chẳng thể nuốt nổi nữa! – Một điểm trừ!
Chắc hẳn, cái gì cũng có cao trào của nó, nhưng cao trào quá như này khiến tôi đâm ra hoảng, tôi sợ cái lối viết vô lý của Tào Đình, sợ cái cách giải quyết vấn đề của cô ấy! Và nếu bạn không quá coi trọng luân lý, thì bạn cũng thử đọc đi, biết đâu được, chúng ta lại không cùng quan điểm!
Hàn Ân Mặc
Chia sẻ ý kiến của bạn