"Cô Gái Thành Rome" của Alberto Moravia là một tác phẩm gây ấn tượng mạnh, không chỉ bởi nội dung táo bạo mà còn bởi chiều sâu tư tưởng mà nó mang lại. Việc lựa chọn góc nhìn người kể chuyện là một cô gái điếm – Adriana – đã tạo nên một sự đột phá, giúp tác giả khai thác những khía cạnh tâm lý phức tạp của nhân vật một cách chân thực và trần trụi.
Không chỉ là một câu chuyện về mại dâm, tiểu thuyết này còn là một bức tranh xã hội hiện thực về nước Ý thời kỳ đó. Moravia không né tránh những chi tiết nhạy cảm liên quan đến nghề nghiệp của Adriana, nhưng ông sử dụng chúng như một phương tiện để khám phá những vấn đề sâu xa hơn: sự cô đơn, sự bóc lột, và sự bất công xã hội. Adriana, với giọng văn tỉnh táo và đôi khi cay độc, trở thành người quan sát và bình luận về thế giới xung quanh, phơi bày những mặt tối của xã hội tư bản.
Đoạn trích dẫn trong review đã nêu bật một trong những điểm đáng chú ý nhất của tác phẩm: sự thấu hiểu và lòng thương yêu của tác giả dành cho nhân vật của mình. Adriana không bị phán xét một cách đơn thuần, mà được nhìn nhận với tất cả sự phức tạp của con người. Câu nói "toàn bộ lỗi là do cặp đùi, bộ ngực, hông của tôi…" thể hiện sự bi kịch của một người phụ nữ bị định hình bởi vẻ bề ngoài, bị xã hội đẩy vào hoàn cảnh bất hạnh. Suy nghĩ này cũng phản ánh quan điểm của Moravia về trách nhiệm xã hội, về sự phân bổ lỗi lầm không chỉ nằm ở cá nhân mà còn ở toàn bộ hệ thống.
Về mặt văn phong, Moravia thể hiện sự khéo léo trong việc kết hợp giữa lối kể chuyện cổ điển với sự táo bạo trong việc miêu tả thực tế. Ông không tô vẽ hay che giấu bất cứ điều gì, tạo nên một tác phẩm chân thực và lôi cuốn. Đọc "Cô Gái Thành Rome" không chỉ là một trải nghiệm văn học thú vị, mà còn là một cuộc dạo chơi đầy suy ngẫm vào thế giới nội tâm phức tạp của con người và những vấn đề xã hội sâu sắc. Đây là một tác phẩm đáng đọc để hiểu hơn về văn học Ý hiện đại và cái nhìn sắc bén, đầy nhân văn của Alberto Moravia.
Chia sẻ ý kiến của bạn