Kim Các tự là một cuốn sách khiến người đọc khó lòng dứt ra được. Câu mở đầu đã thôi miên người ta bằng một hình ảnh mạnh mẽ, ám ảnh: ngọn lửa thiêu đốt cả người kể chuyện lẫn Kim Các – một sự liên kết kỳ lạ, gần như là một định mệnh. Cảm giác "ngây say" ấy được tác giả truyền tải một cách tài tình, khiến người đọc tự đặt mình vào vị trí nhân vật, trải nghiệm sự ám ảnh và mê hoặc trước sức mạnh hủy diệt của ngọn lửa, nhưng đồng thời cũng là sự đồng cảm, gần như là sự đồng nhất giữa thân phận của nhân vật và tòa kiến trúc Kim Các.
Điểm nhấn của cuốn sách nằm ở sự ẩn dụ sâu sắc. Kim Các không chỉ đơn thuần là một tòa kiến trúc, mà còn là một biểu tượng, một hình ảnh ẩn dụ cho một điều gì đó lớn lao hơn, có thể là xã hội, là một nền văn minh, hay thậm chí là chính bản thân con người với những yếu đuối, mong manh, dễ bị tổn thương. Sự so sánh giữa thân thể "mỏng giòn, xấu xí" của nhân vật và tòa kiến trúc "cứng cạnh" nhưng "làm bằng các bon dễ cháy" tạo nên một sự tương phản đầy ám ảnh, khiến người đọc phải suy ngẫm về sự tương đồng giữa vẻ bề ngoài rắn chắc và sự dễ vỡ bên trong.
Hình ảnh "tên ăn trộm nuốt đá quý vào bụng rồi chạy trốn" là một chi tiết xuất sắc, vừa thể hiện sự tuyệt vọng, vừa thể hiện một sự bảo vệ mang tính bản năng, gần như là một hành động liều lĩnh, bất chấp tất cả để bảo vệ thứ mình trân trọng. Đây là một ẩn dụ mạnh mẽ, mở ra nhiều lớp nghĩa khác nhau, tùy thuộc vào sự cảm nhận của mỗi người đọc.
Tuy nhiên, review này chỉ dựa trên đoạn mô tả ngắn gọn. Để đánh giá toàn diện hơn, cần phải đọc trọn vẹn nội dung của sách. Nhưng với chỉ vài câu văn, "Kim Các tự" đã để lại ấn tượng mạnh mẽ về một tác phẩm đầy chất thơ, triết lý, và giàu tính ám ảnh. Tôi rất muốn tìm đọc trọn vẹn cuốn sách này để khám phá thêm những tầng nghĩa sâu xa mà tác giả muốn gửi gắm.
Chia sẻ ý kiến của bạn