Một vị Tăng ở Tây Tạng đã nói với tác giả rằng cuộc đời chỉ là một sân khấu. Diễn tại sân khấu này, con người đóng vai một người nghèo khó, nhưng ở một sân khấu khác, người đó lại hóa thân thành vị công tử, có thể là do sự lựa chọn vai diễn của người đó.

Vậy thì để có một vai diễn tốt hơn trên sân khấu, một sự lựa chọn tốt hơn khi ta diễn ở một sân khấu khác, thì bạn phải làm gì? Từng trang trong sách này sẽ đưa ra những vấn đề mà từ đó bạn sẽ tự hiểu nên làm gì để được lựa chọn một vai diễn tốt, hay nói rõ hơn là bạn sẽ chọn cho mình một kiếp sống tốt đẹp hơn, và luôn luôn tìm thấy niềm thanh thản, hạnh phúc trong bất cứ kiếp sống nào trở về sau.

Tác giả cũng đã phân tích từ trong kinh Cựu Ước: “Con cháu nhiều đời phải chịu sự trừng phạt vì tội lỗi của ông bà cha mẹ”. Đó là vì chúng ta đang bị ảnh hưởng theo một cách tiêu cực do những gì ông bà cha mẹ chúng ta đã làm. Nhưng chính chúng ta là ông bà của chúng ta, và cũng như chính chúng ta sẽ là con cháu của chúng ta sau này. Những tội lỗi trong kiếp trước sẽ chi phối đến kiếp hiện tại cho đến khi nào chúng ta hiểu ra và hưởng được sự tha thứ. Nếu chúng ta đã tạo nghiệp lành trong quá khứ thì hiện tại chúng ta đang nhận những điều tốt đẹp. Tội lỗi trong kiếp này sẽ bôi đen lên những kiếp sau, vậy thì nếu bây giờ chúng ta tạo phước lành thì kiếp sau chúng ta sẽ tự dẫn dắt mình đến gần với đấng Toàn Năng.




Với cái nhìn có chiều sâu của triết lý tôn giáo, và chiều rộng của cuộc đời, tác giả sẽ cho ta thấy rằng cuộc đời mãi mãi nối tiếp nhau, dù không gian, dù thời gian có đổi thay. Có thay đổi chăng chỉ là hình thức bên ngoài của một con người. Tuy nhiên tâm tư, tình cảm vẫn của con người đó, vẫn tồn tại theo nhiều kiếp mà người đó đầu thai trở lại. Nếu ta đã biết trước được như vậy thì tại sao ta lại lãng phí thời gian chạy theo những ảo ảnh cuộc đời mà không nhìn vào thực chất cuộc đời là sự bất diệt. Những gì chúng ta làm hôm nay sẽ là phần thưởng hoặc sự trừng phạt của kiếp sau.

Vậy sao ta không cố gắng tạo ra nhiều phần thưởng cho kiếp sau? Nếu biết rõ những việc làm hôm nay sẽ là hình phạt ở kiếp sau, sao ta lại cứ mãi chìm đắm vào những việc làm tội lỗi đó. Là người không ai không bị mắc phải sai lầm, nhưng nếu ta can đảm thẩm định lại mỗi việc ta đã làm đúng sai thế nào, chắc chắn việc làm xấu xa của ta sẽ mỗi ngày một giảm bớt, và mỗi ngày ta sẽ cố gắng tạo thêm phần thưởng cho kiếp sau. Chúng ta không thể nào bù đắp hay chỉnh sửa những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng với sự nhận thức rõ về sự bất diệt của con người, chúng ta hoàn toàn có khả năng tạo ra những kiếp sống tốt đẹp hơn ở tương lai.

Cuộc đời vốn dĩ là những nghịch cảnh, và vì những nghịch cảnh, những cay đắng trong cuộc đời, con người lại càng muốn tìm hiểu nguyên nhân. Chính nơi quyển sách này, bạn đọc sẽ tìm được câu trả lời theo lời kể của bác sĩ Brian L. Weiss. Một lần nữa, theo cách nhìn của nhà khoa học, và với một tấm lòng đầy trắc ẩn cho kiếp người, ông đã phân tích sâu sắc và trình bày những vấn đề, những câu chuyện mà chính ông đã hướng dẫn bệnh nhân mình tự dấn thân vào những chuyến du hành trở về quá khứ và đi đến tương lai bằng chính tâm thức của họ.




Mùa Thu năm 2007
Công Ty Văn Hóa Phát Quang
Kính bút
  ***

Bác sĩ Brian L. Weiss tốt nghiệp thạc sĩ Y Khoa tại đại học Yale. Ông đã là bác sĩ nội trú tại Trung Tâm Y Khoa Bellevue của New York University, sau đó trở thành trưởng khoa nội trú của khoa Tâm Thần tại đại học Y Khoa – Yale. Ông đang phụ trách chức vụ chủ tịch danh dự ngành Tâm Thần học tại Trung Tâm Y khoa Mount Sinai ở Miami. Ông đã có nhiều tác phẩm nổi tiếng xuất bản. Ông thường tổ chức nhiều cuộc hội thảo và các chương trình đào tạo chuyên nghiệp khắp nơi trên thế giới.

Bác sĩ Brian L. Weiss đang sống cùng gia đình tại Miami, Florida – Hoa Kỳ.

Các tác phẩm đã được xuất bản tại Việt nam của Dr. Brian L. Weiss gồm có:




  • Lời Ngỏ Từ Cõi Tâm Linh
  • Một Linh Hồn, Nhiều Thể Xác
  • Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi
  • Tiền Kiếp và Luân Hồi Có Thật Không?
***

Gần đây tôi đi đến một nơi mà trước đó hầu như tôi chưa hề đến: Tương Lai.

Hai mươi bốn năm trước đây, khi Catherine còn là bệnh nhân tâm thần của tôi, cô đã gây ra những cơn sốc bởi những tình tiết chính xác mà cô nhớ lại. Những cuộc hành trình của cô trở về những kiếp quá khứ xa xưa vào thiên niên kỷ thứ hai trước Công nguyên và giữa thế kỷ thứ hai mươi. Điều đó đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.

Đây là một phụ nữ kể lại những kinh nghiệm và những hình ảnh từ những thế kỷ xa xưa mà trong đời sống hiện tại cô chưa hề biết. Và tôi, một chuyên gia về tâm thần học ở Đại Học Yale – Columbia, một nhà khoa học, và rất nhiều người đã đánh giá những sự kiện đó là đúng sự thật. Kiến thức khoa học của tôi không thể giải thích được những điều đó. Tôi chỉ biết rằng Catherine đã tường thuật những gì cô nhìn thấy và cảm thấy chính xác.




Ngay khi việc trị liệu cho Catherine tiến triển, cô đã mang về những bài học từ những vị thầy, người hướng dẫn vô hình hoặc là những linh hồn có trí tuệ siêu phàm. Những vị này đã ở chung quanh cô khi hồn cô lìa khỏi xác. Kể từ đó, trí tuệ siêu phàm này đã thấm nhuần vào tư tưởng tôi và chi phối cách cư xử của tôi.

Catherine có thể đi sâu về quá khứ, và với những kinh nghiệm vượt ngoài tầm hiểu biết đó, tôi lắng nghe và tôi có cảm giác thần kỳ, huyền bí, đây là những cảnh giới mà tôi không hề biết chúng đã tồn tại. Tôi hồ hởi, ngạc nhiên và…lo sợ. Người nào có thể tin tôi? Chính tôi tin tôi? Tôi có điên không? Tôi cảm thấy mình như một đứa bé có điều bí mật riêng. Khi thổ lộ ra điều bí mật này liệu chúng ta có thể thay đổi lại cách nhìn về cuộc đời mãi mãi không? Tuy nhiên tôi có cảm giác không ai có thể chịu lắng nghe. Mãi bốn năm sau, tôi mới thu hết can đảm để viết về những cuộc hành trình của Catherine và tôi trong cuốn Tiền Kiếp và Luân Hồi, có thật không? Tôi lo ngại bị loại ra khỏi cộng đồng tâm thần học, nhưng tôi bắt đầu chắc chắn hơn vì những điều tôi viết đều là sự thật.

Sự chắn chắn của tôi được củng cố theo những sự kiện xảy ra trong những năm tiếp nối. Nhiều bệnh nhân và nhà trị liệu đã công nhận sự thật này. Bây giờ tôi đã giúp hơn bốn ngàn bệnh nhân bằng cách đưa họ trở về quá khứ qua thuật thôi miên. Vì vậy, cảm giác choáng váng về chuyện đầu thai, nếu không nói là sự mê hoặc bởi sự khám phá này, đã biến mất trong tôi. Nhưng bây giờ thì sự choáng váng đã trở lại, và tôi được cung cấp một cuộc sống mới bằng những ngụ ý. Tôi có thể đưa bệnh nhân đi đến tương lai và cùng họ nhìn thấy chúng.




Đã một lần tôi thử đưa Catherine đến tương lai, nhưng cô lại nói đến tương lai của tôi mà không phải của cô. Cô đã nhìn thấy rõ ràng cái chết của tôi. Quả là bối rối để nói rằng: “ Khi nhiệm vụ của ông hoàn thành thì cuộc sống của ông sẽ chấm dứt,” cô còn nói thêm: “ Nhưng trước đó còn rất nhiều thời gian, rất nhiều thời gian.” Rồi cô chìm vào một cấp độ khác, và tôi không thể tìm hiểu thêm nữa.

Vài tháng sau đó, tôi lại hỏi cô: “ Liệu cô và tôi có thể đi đến tương lai một lần nữa không?” Tôi đã trực tiếp nói chuyện với các vị thầy cũng như nói chuyện với tiềm thức của cô, nhưng các vị thầy trả lời cho cô là chúng tôi không được phép. Có lẽ cô quá sợ hãi khi nhìn vào tương lai. Hoặc có lẽ thời gian không thích hợp. Lúc đó chúng tôi còn trẻ và không thể đương đầu nổi với sự nguy hiểm vô song có thể xảy ra trong tiến trình đi đến tương lai. Nhưng bây giờ tôi có thể xử lý tốt hơn.

Hơn nữa quá trình đi đến tương lai đối với nhà trị liệu thì khó hơn quá trình trở về quá khứ, bởi vì tương lai chưa xảy ra. Nếu bệnh nhân chỉ trải qua ảo tưởng chứ không phải là sự thật thì sao? Làm thế nào mà chúng ta có thể đánh giá được? Chúng ta không thể. Ta biết rằng khi trở về kiếp trước với những sự kiện xảy ra lúc đó, trong nhiều trường hợp, có thể chứng minh được. Nhưng, ta hãy tin rằng một phụ nữ ở tuổi còn sinh nở đã nhìn thấy thế giới bị tàn phá trong hai mươi năm. Cô nghĩ: “Tôi sẽ không đem một đứa trẻ vào cái thế giới đó.” Cô nói thêm: “Nó sẽ chết quá sớm.” Ai sẽ đảm bảo cảnh tượng cô thấy là thật? Cái phán quyết của cô có lôgic? Cô phải đủ chính chắn để tìm hiểu những gì cô thấy có thể bị xuyên tạc, có thể chỉ là tưởng tượng, chỉ là phép ẩn dụ, chỉ là biểu tượng, hoặc có lẽ, một tương lai thật sự là tổng hợp của tất cả các biểu hiện trên. Và điều gì sẽ xảy ra, nếu một người nhìn thấy trước cái chết của mình do say rượu khi lái xe? Anh ta có sợ hãi không? Anh ta sẽ không dám lái xe nữa? Cảnh tượng đó kiến chúng ta lo sợ? Tôi tự nhủ: “Đừng, đừng đi đến đó.” Tôi trở nên lo lắng đến việc tự thực hiện lời tiên đoán rồi đến một con người bị rối trí. Sự rủi ro trong hành động dựa trên ảo tưởng là quá cao.

Mời các bạn đón đọc Một Linh Hồn, Nhiều Thể Xác của tác giả Dr. Brian L. Weiss.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *