"Thằng Cười" của Victor Hugo: Một kiệt tác bị thời gian hiểu nhầm
"Thằng Cười", tác phẩm được thai nghén trong thời kỳ lưu đày của Victor Hugo, không chỉ là một cuốn tiểu thuyết đơn thuần mà là một bản giao hưởng đa âm sắc, pha trộn giữa chính trị, triết học, lịch sử và thơ ca. Đọc "Thằng Cười" không phải là một trải nghiệm nhẹ nhàng, mà là một cuộc hành trình đầy thử thách, đòi hỏi người đọc sự kiên nhẫn và sự suy ngẫm sâu sắc.
Như lời nhận xét của chính Hugo, ông đã đặt ra tham vọng quá lớn: tạo nên một thiên sử thi buộc người đọc phải tư duy. Và chính điều này, có lẽ, đã khiến tác phẩm không được đón nhận nồng nhiệt khi ra mắt. Lối văn của Hugo, dù giàu hình ảnh và đầy chất thơ, đôi khi lại trở nên rườm rà, nặng nề, khiến người đọc dễ bị "ngạt thở" trước khối lượng thông tin khổng lồ được trình bày.
Tuy nhiên, vượt qua lớp vỏ bọc hào hùng và đôi lúc phức tạp đó, ta bắt gặp một tác phẩm đầy sức mạnh. Hugo không chỉ tái hiện một bức tranh lịch sử sống động về thời kỳ hỗn loạn của nước Pháp, mà còn khai thác sâu sắc những vấn đề thời đại: sự bất công xã hội, sự tàn bạo của chế độ quân chủ chuyên chế, sự đấu tranh cho tự do và dân chủ. Hình ảnh nhân vật Gwynplaine, "thằng cười" với khuôn mặt bị biến dạng nhưng tâm hồn lại cao đẹp, trở thành biểu tượng đầy ám ảnh cho sự chênh lệch giữa vẻ bề ngoài và nội tâm, giữa hạnh phúc giả tạo và nỗi đau thật sự.
"Thằng Cười" không phải là một câu chuyện giải trí đơn giản. Nó là một tác phẩm mang tính chất triết lý sâu sắc, đặt ra những câu hỏi lớn về bản chất con người, về ý nghĩa của cuộc sống, về sự tồn tại của thiện và ác trong xã hội. Hugo sử dụng bi kịch của Gwynplaine để phản ánh bi kịch của toàn xã hội, của những con người bị áp bức, bị bóc lột.
Sự chậm trễ trong việc công nhận giá trị của "Thằng Cười" cho thấy sự hạn chế của thị hiếu đọc sách vào thời điểm đó. Nhưng cũng chính điều đó đã tô đậm thêm giá trị trường tồn của tác phẩm. Đến nay, khi đọc lại "Thằng Cười", ta không chỉ thấy được sự vĩ đại của một thiên tài văn học, mà còn nhận ra sự sâu sắc của những vấn đề mà Hugo đã đặt ra vẫn còn nguyên giá trị trong xã hội hiện đại. "Thằng Cười" là một tác phẩm thách thức, đòi hỏi sự nỗ lực của người đọc, nhưng phần thưởng nhận được là một trải nghiệm văn học đầy sâu lắng và đáng nhớ. Nó xứng đáng với danh hiệu một kiệt tác, dù đã từng bị thời gian hiểu nhầm.
Chia sẻ ý kiến của bạn