[Cảm Nhận] Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi – Tân Di Ổ

Thật sự khi đọc xong cuốn tiểu thuyết này, tôi đã không thể kiềm chế bản thân mình. Nếu như không viết ra hết tất cả suy nghĩ của mình thì chắc chắn lồng ngực tôi sẽ không chịu được mà nổ tung. Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi là một trong những tiểu thuyết chứa đựng nhiều bi kịch và sự day dứt đến khó thở mà tôi đã từng đọc. Tân Di Ổ phải nói là đã quá lạm dụng bi kịch và đưa nhân vật của mình từng người từng người đẩy họ xuống một cái hố sâu không đáy. Có rất nhiều đã khóc khi đọc bộ tiểu thuyết này, nhưng tôi không khóc vì căn bản quá đau lòng, day dứt, một cảm giác khiến tôi thấy nghẹt thở và không biết lúc nào nước mắt đã không thể nào chảy xuống được.

Hướng Viễn – một cô gái có tuổi thơ cơ cưc. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ và trên vai còn mang nặng trách nhiệm kiếm tiền để nuôi nấng các em mình. Chính vì cuộc sống nghèo khổ, cơ cực, nên Hướng Viễn rất quý trọng đồng tiền vì nếu như cô đã không có gì thì tiền chính là thứ duy nhất còn lại mà cô có được. Hướng Viễn thông minh, tài giỏi, hành sự quyết đoán và nhẫn tâm nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cô luôn ẩn chứa ánh trăng miền sơn cước cùng với ước mơ tình yêu thuở thiếu thời. Đó chính là ánh trăng đẹp nhất trong cuộc đời của Hướng Viễn. Trong ký ức của Hướng Viễn, cậu bé hơn cô một tuổi, ngồi cạnh bờ suối nhỏ, cùng cô ngắm trăng.

Ánh trăng miền sơn cước, Diệp Khiên Trạch nói: “Hướng Viễn, chúng ta sẽ mãi mãi không xa nhau.”




Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Chỉ vì một lời nói ngây thơ của thời niên thiếu, Hướng Viễn luôn mong ước sẽ có một ngày, cô bay đến bên cạnh chàng trai đó để cùng nhau thực hiện lời hứa dưới ánh trăng  của năm nào. Đối với Hướng Viễn, Diệp Khiền Trạch chính là ánh trăng, là ánh trăng đẹp nhất. Tất cả mọi chuyện xảy ra giữa họ, cô đều ghi nhớ nhưng Diệp Khiên Trạch thì đã hầu như quên đi tất bao gồm câu nói của anh dưới ánh trăng. Hướng Viễn thật sự hiểu rõ rằng, họ đã không còn là những đứa trẻ mười mấy tuổi không hiểu sự đời, tuỳ tiện ước hẹn. Họ đều đã lớn, mọi thứ đều thay đổi chỉ duy nhất ánh trăng trong lòng của Hướng Viễn vẫn luôn luôn tồn tại. Hướng Viễn biết Diêp Khiên Trạch không yêu mình nhưng cô vẫn lựa chọn kết hôn với anh cũng chỉ vì đây chính là ánh trăng mà cô hằng mơ ước. Hướng Viễn đã có được tất cả những gì cô mong muốn: tiền tài, địa vị và kết hôn với người cô yêu nhưng cô có thật sự hạnh phúc không? Không hề hạnh phúc chút nào! Tính cách của họ quá khác nhau, bất đồng về ý kiến cuộc sống. Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch giống như hai đường kẻ song song quá gần nhau, họ cứ tiến thẳng nên không bao giờ có chung một điểm. Hướng Viễn nhìn về cuộc sống phía trước còn Diệp Khiên Trạch luôn mãi nhìn lại đằng sau. Cô quả quyết, anh nặng tình. Hôn nhân của họ ngay từ đầu đã là một bi kịch. Chính Diệp Khiên Trạch đã bóp chặt trái tim Hướng Viễn . Anh tiến lên từng bước còn cô thì cứ lui dần.Hướng Viễn yêu càng nhiều thì hận càng sâu để rồi dẫn đến bi kịch.

Diệp Khiên Trạch – Tôi ghét người đàn ông như Diệp Khiên Trạch nhưng cũng cảm thấy anh ta có phần đáng thương. Một người đàn ông quá nặng tình đến nhu nhược, lúc nào cũng muốn tất cả mọi người đều được vui vẻ. Một người đàn ông không có chủ kiến. Không có gan dạ để quyết đinh cuộc đời của mình. Hôn nhân giữa anh và Hướng Viễn cũng là đê tốt cho gia đình. Xuyên suốt câu chuyện, trong trí nhớ của tôi hình như xưa nay anh chưa hề nó 3 chữ “Anh yêu em” với Hướng Viễn. Kể cả khi anh kéo cô đi và cầu hôn cô dưới sự chứng kiến của ánh trăng cũng không hề có.




“Hướng Viễn, tại sao em không tin là chúng ta ở bên nhau sẽ được hạnh phúc? Rõ ràng là em yêu anh mà.”

Phải, anh biết rõ là cô yêu anh. Mặc dù sau khi kết hôn, Diệp Khiên Trạch đã rất cố gằng khiến cho Hướng Viễn hạnh phúc, nhưng hai người với hai lý tưởng hoàn toàn khác nhau làm sao co thể có được hạnh phúc?

“Hướng Viễn cảm thấy mình giống như chiếc kim phút trên đồng hồ, còn Diệp Khiên Trạch là kim giờ, cô chạy nhanh, anh đi chậm. Nhưng kỳ thực, chẳng phải kim dài luôn đuổi theo bước chân của kim ngắn đấy sao”




Có nhiều người nói Diệp Khiên Trạch yêu Diệp Linh. Tôi cũng không phủ nhận điều này. Phải, anh ta yêu đấy nhưng cũng không thể xác định được đó có phải là tình yêu hay không, hoặc đó chỉ là một thứ tình cảm mà ngay chính cả Diệp Khiên Trạch cũng không thể giải thích. Vậy nên anh ta không bao giờ có thể trả lời câu hỏi của Diệp Linh. Khi chết, cô cũng không có được đáp án.

“Diệp Khiên Trạch, anh còn gì muốn nói với em không?”

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi




Mỗi lần Diệp Linh hỏi câu này, tôi lại cảm thấy trái tim mình như bị thắt lại. Nhưng lần nào Diệp Khiên Trạch cũng chỉ im lặng. Tôi nghĩ anh chọn sự im lặng, vì chính anh cũng không biết bản thân mình phải nói gì, anh không rõ ràng rốt cuộc đó chỉ là sự quan tâm quá mức của một người anh muốn bảo vệ cho em gái mình hay là tình yêu. Có người nói Diệp Khiên Trạch giống với Tống Dực trong Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp. Trong BMBTGVL, Tống Dực cũng sử sự theo tình cảm, luôn luôn đánh đo suy nghĩ không dứt khoát với quá khứ đã làm khổ Tô Mạn. Nhưng ít ra đến cuối cùng Tống Dực hoàn toàn chắc chắn người mình yêu chính là Tô Mạn không phải Ma Lạt Thang hay Hứa Thu. Không như Diệp Khiên Trạch cả đời do dự không dứt khoát đến cuối cùng làm khổ hai cô gái.

Nếu hỏi tôi Diệp Khiên Trạch có yêu Hướng Viễn hay không? Tôi sẽ trả lời là có. Chính vì vậy tuy quan hệ vợ chồng họ có xảy ra mâu thuẫn nhưng Diệp Khiên Trạch luôn muốn tìm cách để Hướng Viễn được vui trở lại. Trong lúc chơi bài, anh đã cố ý để thua cho cô.

“Anh không nói là học từ ai, chỉ cười và nắm lấy bàn tay đang cầm trái tim đó, đưa lên áp sát vào ngực cô, nói: ‘Nếu em quan tâm thắng thua như thế thì xem như ván bài đó anh thắng, thua trái tim này cho em, không được á?’ “




Họ hứa với nhau là sau này nhất định sẽ sống hạnh phúc nhưng cái chết của Diệp Linh đã phá vỡ tất cả. Chính vì Diệp Khiên Trạch cho rằng mình và Hướng Viễn chính là nguyên nhân gián tiếp khiên Diệp Linh tự tử nên anh đã không con cách nào có thể trở lại như trước đây được nữa. Là anh nợ của Diệp Linh.

“Hướng Viễn, xin lỗi! Anh chịu thua rồi. Là lỗi của anh. Kiếp sau sẽ trả cho em.”

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi




Kiếp này Diệp Khiên Trạch chỉ nợ hai người: một là Diệp Linh, người còn lại là Hướng Viễn. Kiếp này, khi chết đi, anh đã chọn ở chung với Diệp Linh. Kiếp này anh không thể cho Hướng Viễn hạnh phúc, thôi thì để kiếp sau, anh nhất định sẽ đền bù tất cả cho cô. Anh ta thà chọn niềm vui và an ủi bên cạnh Viên Tú, một kỷ nữ cũng không chọn Hướng Viễn. Điều này làm tôi rất hận và đau lòng cho Hướng Viễn. Diệp Khiên Trạch ra đi vẫn để lại nỗi đau trong lòng Hướng Viễn. Anh biết tất cả nhưng chấp nhận chịu thua. Nguyện vọng cuối cùng của anh có Diệp Linh, có Viên Tú, có chính bản thân anh, nhưng lại quên đi Hướng Viễn. Diệp Khiên Trạch nợ cô, đời này kiếp này không thể cho qua được. Hướng Viễn muốn hỏi tại sao? Nhưng đã không còn cơ hội nữa. Câu nói cuối cùng của Diệp Khiên Trạch với Hướng Viễn cũng là câu nói day dứt nhất và ám ảnh nhất: “Xin lỗi… và cám ơn em”

Cả đời Diệp Khiên Trạch không có lập trường cố định, không có sự lựa chọn cho bản thân. Anh đa phần đa phần dựa vào Hướng Viễn như nguồn động lực giúp anh không bị ngã gục.

Thời niên thiếu khi chưa biết mùi vị biệt ly, anh đã nói: “Chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau” và Hướng Viễn đáp “Được”




Giang Nguyên và Diệp gia bên trong thì đầy ưu tư, còn bên ngoài toàn những bất trắc, anh nói: “Anh mệt quá rồi, em kéo anh đi” Hướng Viễn đáp “Được”

Dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ trong thành phố này, anh nói: “Em lấy anh nhé” và Hướng Viễn đáp “Được”

Mỗi lần tranh cãi rồi làm lành, anh nói: “Từ nay về sau, chúng ta sẽ sống hạnh phúc, được không?” và Hướng Viễn đáp “Được”

Về sau anh nói: “Xin lỗi, anh tìm thấy sự an ủi và niềm vui ở Viên Tú” và Hướng Viễn đáp “Được”

Hướng Viễn từ đầu đến cuối chuyện gì cũng đáp ứng và cô yêu quá thành hận, hận rồi lại càng không thể quên, không quên được thì chỉ còn lại nhớ nhung. Khi Diệp Khiên Trạch thật sự đi rồi, Hướng Viễn vẫn cố chấp tìm kiếm. Cô quyết không tin vào sự thật là anh không còn nữa: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác” chính là câu nói Hướng Viễn luôn nói với mọi người bao gồm Diệp Quân. Sự nhớ nhung, chờ đợi của Hướng Viễn đối với Diệp Khiên Trạch thật sự làm trái tim tôi đau nhói. Khi đọc thấy câu nói trong lúc say rượu của Hướng Viễn với Diệp Quân: “Anh sao vậy, Khiên Trạch?” làm tôi cảm thấy đau, chua xót và day dứt. Chính vì quá nhớ thương nên Hướng Viễn đã xem Diệp Quân chính là Diệp Khiên Trạch, cũng chỉ vì gương mặt của Diệp Quân rất giống với người đó.  Tuy cuối cùng bên cạnh cô đã có một Diệp Quân nhưng chắc cả đời này Hướng Viễn cũng sẽ không quên được Diệp Khiên Trạch.

“Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi” Diệp Khiên Trạch giống như ánh trăng, là ánh trăng đẹp nhất toả sáng cuộc đời của Hướng Viễn nhưng dù sao ánh trăng cũng chỉ là ánh trăng. Ánh trăng tuy đẹp nhưng mãi mãi không thể giữ lại bên mình. Diệp Khiên Trạch mãi mãi không hiểu được nỗi lòng của Hướng Viễn.