An nhiên bất động như đại địa, tĩnh lặng bí mật như kho tàng chôn giấu! Địa Tạng Trục Quyển chợt xuất hiện trên thế gian, Hoàng Kim Phượng Hoàng lại giáng lâm thiên địa, nam bắc tranh hùng, trời đất mờ mịt, thâm cung đầy mưu mô cạm bẫy, chiến trường đẫm máu. Dùng thiên địa làm bàn cờ, lấy chúng sinh làm quân cờ, anh hùng hào kiệt, phong nguyệt mỹ nhân, đánh ra một ván cờ vô tiền khoáng hậu! Cẩm y vương hầu, phổ ngã Xuân Thu…
Về tác giả Sa Mạc
Cách đây hơn 4 năm, ngày 20/5/2012, Koco và koba bắt tay vào dịch Quốc Sắc Sinh Kiêu, vẫn còn nhớ lời giới thiệu em viết: truyện mới ra được 40 chap, thông thường, dịch giả sẽ ngại dịch, vì sợ tác giả drop, sợ truyện không hay không ai đọc không có thu… Nhưng em vẫn dịch, dịch vì niềm tin vào bút lực, bản lĩnh và uy tín của Sa Mạc. Lúc đó, nhiều người bảo em liều, nhưng tính em nó vậy, giống Diệp Tiểu Thiên, tính con lừa nổi lên thì bất chấp.
4 năm sau, Sa Mạc đã chứng minh em đúng. Truyện hay, đọc cuốn hút và quan trọng là ảnh đã đi đến cuối con đường, dù đoạn sau, do đã bán đứt bản quyền phim ảnh gì đó nên truyện không post liền mạch. Theo lời Sa Mạc thì chỉ còn 20 chap nữa sẽ kết thúc, kết thúc chặng đường hơn 4 năm với hơn 2000 chương, đầy ắp sóng gió đến nghẹt thở, mà bản thân người dịch nhóm dịch, cũng đã trải qua biết bao bể dâu cuộc đời.
Hôm nay, Cẩm Y Xuân Thu vừa ra được cũng chừng đó chap, em lại dịch, mà chẳng cần đọc chap thứ 2 xem nó thế nào.
Em vẫn nghĩ và tin, người dịch truyện – hẳn là có một nỗi cô đơn thẳm sâu nào đó trong tâm hồn. Người cô đơn thì lòng nhẫn nại với những con chữ, cũng sẽ cao hơn. Hẳn vậy?
Dù bây giờ lớn hơn năm bắt đầu Quốc Sắc Sinh Kiêu 4 tuổi, tuổi cao thì sức yếu, yếu sắp chạm ngưỡng không còn cô đơn nổi nữa, nhưng chắc rằng em vẫn sẽ theo Sa Mạc, từng ngày! Riêng điểm này, VIP có thể tin ở em, như em đã từng và luôn tin Sa Mạc. Yêu Sa Mạc, vì đó là tình đầu dịch truyện, bắt đầu với Quyền Thần.
Mưa như trút nước. Từng đợt tia chớp lóe lên trong màn đêm cao tít, ngay sau đó, là tiếng sấm sét ầm ầm như muốn xé toang trời đất truyền đi khắp nơi. Thiên địa rung chuyển.
Dương Trữ mở to mắt, sau một lúc quan sát tình huống trước mắt, thì đưa ra một quyết định không thể nào sửa đổi. Hắn – chuẩn bị xuất thủ.
Hắn phải dùng đến nắm đấm, sau khi đã dốc hết trí lực mà vẫn không thể giải quyết vấn đề phiền toái của mình.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn rất tức giận. Ba bốn người trẻ tuổi vây quanh một tên ăn mày quần áo mục nát. Cả bọn đấm đá liên hồi, đánh cho người kia ôm thân cuộn mình trên mặt đất, không hề có chút phản kháng.
Hắn cũng không phản đối chuyện ẩu đả. Nói một cách khác, kỳ thật, hắn rất khoái cảm giác tay mình nện trên người đối thủ. Nhưng ỉ đông hiếp yếu, với hắn, là chuyện chẳng có gì vui cả. Ai làm hắn không vui, hắn sẽ làm cho đối phương không vui.
– Dừng tay.
Dương Trữ mở cổ họng hét to. Hắn cần to tiếng để tạo hiệu quả kinh sợ dọa người.
Thanh âm phát ra, không hề có chút uy phong khí khách như hắn nghĩ, mà thậm chí, còn hoàn toàn ngược lại, yếu ớt, vô lực.
Một tiếng này, dù không đạt được hiệu quả rung chuyển trời đất nhưng vẫn khiến những người kia quay đầu nhìn về phía hắn.
Lúc này Dương Trữ mới nhận ra, đám người này cũng chẳng sạch sẽ gì hơn tên bị đánh kia. Đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, cả đám chẳng khác nào một bang ăn mày.
– Tiểu… Điêu nhi.
Một gã thanh niên tóc như phi đầu sĩ * thấy Dương Trữ lảo đảo đứng dậy, trên mặt, còn hiện rõ vẻ kinh ngạc.
*Dùng tạm, chưa biết giải thích kiểu tóc này như thế nào..
Dương Trữ thấy cơ thể có chút mệt mỏi, lúc này cũng bất chấp, chỉ lạnh lùng nói:
– Là đàn ông nên đơn đả độc đấu, cả đám đánh một người vậy là có ý gì?
Phi đầu sĩ quan sát Dương Trữ từ đầu đến chân, chậm rãi đi tới, bỗng nhiên cười nói:
– Tiểu tử ngươi … không ngờ là vẫn chưa chết.
Gã đi đến trước mặt Dương Trữ, đưa tay ra đập vào đầu vai hắn.
Dương Trữ thấy đối phương đưa tay ra, thì phản xạ có điều kiện. Hắn nắm lấy cổ tay đối phương, không đợi đối phương kịp trấn tĩnh, chân lóe lên, bẻ quặt cánh tay của phi đầu sĩ ra đằng sau, lập tức đè mạnh xuống. Rắc một tiếng giòn tan. Phi đầu sĩ hét lên thảm thiết.
Dùng tay không đánh nhau kịch liệt như này là sở trường của hắn. Tháo rời một cánh tay của đối phương, đối với hắn mà nói, không thật sự cần đến lực.
Phi đầu sĩ kêu thảm một tiếng, cánh tay mềm nhũn thõng xuống, tay kia đè lên vai mình, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, trong nháy mắt, mặt trở nên trắng bệch.
Mấy tên còn lại quay sang nhìn nhau. Hai tên ăn mày cầm gậy lên, một trái một phải tiến về phía Dương Trữ.
Dương Trữ cười ảm đạm, nhìn lướt qua mặt đất, phát hiện bên cạnh có một cây côn gỗ. Hắn dùng bàn chân hất lên, nắm chặt cây côn gỗ trong tay.
Hai gã ăn mày kêu to một tiếng, vung gậy nện xuống đầu Dương Trữ.
Dương Trữ cười lạnh, côn gỗ chém ra như chớp. Trong mấy năm huấn luyện đặc biệt trong quân đội, thì chiến thuật hàng đầu là lợi dụng mọi thứ có thể làm vũ khí. Tuy thế đến của hai gã đàn ông đó hung mãnh, nhưng trong mắt Dương Trữ chẳng có gì đáng kể. Nếu không phải vì cơ thể còn mệt mỏi thì chỉ cần bàn tay trần, hắn cũng có thể dễ dàng đánh trả. Nói gì tới chuyện trong tay còn có một cây gậy gỗ, đương nhiên, hắn không thể nào rơi vào thế yếu hơn được.
Chát chát hai tiếng, gậy gỗ vung ra. Dương Trữ bước tới, tay trái nện thẳng vào mặt một gã, chân quét qua tên còn lại, đá vào đũng quần của gã. Hai gã đàn ông kêu thảm một tiếng. Một người khép hai chân ngã xuống đất, người còn lại vứt gậy, dùng tay che cái mũi đang chảy máu ròng ròng.
Dương Trữ lắc lắc đầu, đối thủ không hề được tính là có chút khiêu chiến, điều này khiến cho chiến công của hắn gần như bằng không.
Dương Trữ ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thì thấy một tên đàn ông khác đang cầm côn gỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
…
Mời các bạn đón đọc Cẩm Y Xuân Thu của tác giả Sa Mạc.
Chia sẻ ý kiến của bạn