Đây là 1 câu chuyện tôi được 1 nhà ngoại cảm kể lại và viết lại.
Năm 1976 sau 3 năm yêu nhau thì bố mẹ tôi quyết định về chung 1 nhà . Hôm ấy bố mẹ đi nhờ 1 thầy phong thủy xem ngày để cưới hỏi , sau khi đã chọn được 1 ngày tốt thì ông thầy có nói bố mẹ tôi rằng : số 2 ông bà có tiền duyên từ kiếp trước . Nên kiếp này lấy nhau thì không có gì đáng nói cả . Nhưng đứa con trai sau này của ông bà là 1 món quà từ ông cố tổ. Và ngày thằng bé sẽ ra đời vào ngày đặc biệt nhất trong năm…..
Bố mẹ tôi là người cuồng tâm linh nên răm rắp nghe lời thầy nói và vui mừng khôn xiết , nhưng đã 3 năm trôi qua kể từ ngày cưới mẹ tôi đã có 2 lần tin vui nhưng đều bị sảy hoặc thai yếu , quá buồn sau mỗi lần sảy thai làm mẹ tôi hao mòn thân xác và tiều tụy , rồi đêm hôm đó có 1 tiếng chim cú kêu liên tục trước nhà “” cú .. cú..”” mà loài đó được mệnh danh sứ giả của hắc bạch vô thường , bố tôi ném đá đuổi mấy lần nhưng nó bay đi rồi lại quay về đậu .
Kể từ cái tối hôm ấy mẹ tôi có thai và sinh ra 1 người con duy nhất chính là tôi . Cái ngày sinh ra tôi lại trùng với ngày rằm tháng bảy . Ngày mà quỷ môn quan mở cửa để thả các vong hồn . Nhiều người khi đó nói tôi là con của ma . Sau này sẽ hại bố mẹ , còn bố mẹ tôi thì lại vui mừng khôn xiết , nhớ đến lời nói của người thầy năm xưa “” đứa con sau này là món quà của ông cố “” nên bố đặt tên cho tôi là Bảo Bảo
Mình lớn lên dần theo năm tháng và sự yêu thương của cha mẹ . Nhưng vào năm 12 tuổi ,khi ấy mình đang chơi cùng đám bạn ở miếu làng thì đám nhóc chúng mình phát hiện 1 con rắn hổ mang đang bò trong miếu . Cả đám hồi ấy rất nghịch ngợm liền lấy que . Gậy đập nó . Nhưng chỉ có duy nhất mình là can ngăn đám bạn ,bảo tụi nó tha cho con rắn kẻo tội. Nhưng tụi nó không chịu nghe. Mình dọa méc bố mẹ thì tụi nó sợ không dám đập con rắn nữa và dỗi mình cả tuần.
Tối hôm ấy mình nằm ngủ thì thấy 1 người cưỡi ngựa trắng . Mang cung tên như 1 vị quan thời vua chúa vậy , người đó bị thương và máu me đầy mình. Người đó đứng trước tôi và nói : “”cậu cảm ơn con đã cứu mạng cậu. Cậu bây giờ phải đi rồi . Sau này cậu trả ơn con””
Tỉnh cơn mơ mà cứ như thật vậy . Nhưng có 1 điều là tôi không thể nhớ được mặt người đó . Tôi có kể lại cho mẹ về con rắn và giấc mơ, nhưng mẹ bảo là nhảm nhí và không tin . Và giấc mơ ấy cũng lãng quên theo năm tháng cho đến mùa hè năm đó…..
ở cái bến đình của làng mình nổi tiếng rất nhiều người chết nước , ma da, nên các bậc cha mẹ đều cấm con cái mình đi tắm sông , tắm suối , nhưng tuổi thơ mà . Dối cha lừa mẹ và nghịch ngợm đó là đám nhóc chúng tôi . Sau khi đá bóng giữa mùa hè oi bức. Chúng tôi có tổng cộng 14 đứa nhưng 8 đứa kia bỏ về tại sợ ba mẹ biết sẽ ăn đòn. 6 đứa còn lại là Tôi, NHÂN,LÂM ,MINH, VINH , HOÀNG nhưng chỉ 5 đứa xuống tắm.còn Hoàng là đứa không biết bơi nên chỉ lội trêи bờ .
Đó là ngày định mệnh của 5 đứa chúng tôi . Chúng tôi thách với nhau rằng ai bơi ra được cồn cát giữa sông sẽ được xưng là anh cả. Vậy Cả 5 đứa đồng ý và bơi đua ra cồn cát . Đang bơi giữa chừng thì tôi thấy Nhân nó chìm xuống. Cứ tưởng là nó lặn . Thì bất ngờ sau lưng tôi có tiếng la lên của 3 đứa còn lại …. Cứu..Ục ..Taoo..với..ục.ục ,chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra thì tôi cảm thấy dưới cổ chân mình có gì đó nhờn nhờn . Và bỗng nó lôi tôi xuống dưới nước , tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không thể được và ngất đi sau đó….. (khi đó không thể gọi là chết. Vì hồn tôi chưa xuất ra. Chỉ là không biết gì nữa)
Trêи bờ thằng hoàng thấy vậy cứ tưởng chúng tôi đùa với nó. Nhưng đã 10 phút trôi qua không thấy đứa nào nổi lên . Nó hoảng quá la lớn lên . Mọi người trong làng nghe tiếng kêu cứu liền tập trung kéo nhau ra bến đình. Trong đó có bố mẹ tôi . Nghe tôi bị ma da kéo xuống nước chết rồi 2 ông bả khóc lên khóc xuống rồi ngất lịm đi. Khi đó cái bến đình toàn những tiếng khóc đau thương của các bậc ông bà bố mẹ.
Đến gần 1 tiếng sau thì mới thuê được dân vạn chài để lặn xác . 4 cái xác của 4 đứa bạn tôi thì họ tìm rất nhanh . Chỉ có tầm 5 phút lặn xuống là thấy và đưa lên liền. Chỉ có tôi thì lạ lùng nhất . Nghe bố kể lại thì “” mày thì người ta mất phải nửa tiếng đồng hồ . Vị trí mày với chỗ mày chìm cách nhau tận 50m “” và khi đưa 4 cái xác của đám bạn lên. Tụi nó toàn tím tái khắp thân thể và máu trào ra khắp mặt mũi . Còn tôi có tím tái nhưng không hề trào máu như tụi nó , và 1 điều lạ lùng nữa đó là khi cúng cơm đắp mặt. Có 1 con rắn hổ mang từ dưới nước bơi lên bờ và bò quanh cái xác của tôi rồi lại lặn xuống nữa. Mọi người ở đó bảo nó là ma da hiện thân . Nhưng thằng hoàng nói với mọi người đó là con rắn mà tụi nó đã đập trong miếu làng.
7h tối hôn đó là lúc đặt xác của tôi vào quan tài để khâm liệm. Mẹ tôi khi đó quá sock nên phải nhập viện. Còn bố thì khóc lên khóc xuống khi chứng kiến đứa con trai duy nhất sắp đậy nắp quan tài . Bỗng con rắn đó lại bò vào 1 lần nữa đám đông hoảng sợ bàn tán . có nhiều người còn quỳ lạy nó. Xin nó tha cho tôi. Để tôi siêu thoát đừng bắt hồn tôi đi . Rồi nó bỗng dưng bỏ đi. Nắp quan tài tiếp tục đậy . Thì khi đó bỗng dưng ý thức tôi có lại. Tôi nghe tiếng khóc. Tiếng than của bố. của chú thím. Và anh em nội ngoại . Tôi vừa gọi tên bố mẹ vừa lấy chân đạp thẳng
Mời các bạn đón đọc Con Mắt Âm Dương của tác giả Hiền Nguyễn.
Chia sẻ ý kiến của bạn