"Đảo" của Nguyễn Ngọc Tư không phải là cuốn sách dành cho những ai tìm kiếm sự giải trí nhẹ nhàng, những câu chuyện hài hước, thú vị. Đây là một tập truyện ngắn đọng lại dư vị sâu lắng, thậm chí có phần day dứt, khiến người đọc phải ngẫm nghĩ lâu sau khi khép lại trang cuối cùng. Những câu chuyện như "Biến mất ở Thư viện", "Đảo", "Vị của lời câm" và đặc biệt là "Tro tàn rực rỡ" đều mang một vẻ đẹp riêng, một nỗi buồn man mác, nhưng không hề u ám, mà là một nỗi buồn thấm đẫm chất Nam Bộ, chất đời, chất người.
Nguyễn Ngọc Tư có một ngòi bút tinh tế, khéo léo phác hoạ những số phận, những mảnh đời bình dị, những câu chuyện nhỏ bé nhưng lại chứa đựng những xúc cảm sâu xa, những triết lý về cuộc sống, về tình người, tình đất. Chị không kể chuyện theo lối thẳng tuột, mà như một dòng sông uốn lượn, nhẹ nhàng dẫn dắt người đọc đi qua những cung bậc cảm xúc khác nhau. Có lúc nhẹ nhàng, có lúc day dứt, có lúc khiến người đọc bật cười, nhưng rồi lại chìm vào sự trầm tư, suy ngẫm.
Tôi đặc biệt ấn tượng với cách chị Tư sử dụng ngôn ngữ. Đó là thứ ngôn ngữ giản dị, gần gũi, nhưng lại vô cùng giàu hình ảnh, giàu cảm xúc. Ngôn ngữ ấy như chính vùng đất Cà Mau, mộc mạc nhưng chứa đựng một sức sống mãnh liệt, một vẻ đẹp riêng biệt.
"Đảo" không chỉ là một tập truyện ngắn, mà còn là một trải nghiệm, một cuộc hành trình khám phá tâm hồn con người và vẻ đẹp của cuộc sống. Đó là lý do tôi chọn "Đảo" để bắt đầu dự án The Happiness Project #1 của mình – vì nó mang lại một loại hạnh phúc khác, một hạnh phúc lắng đọng và sâu sắc, một hạnh phúc đến từ sự thấu hiểu và đồng cảm. Nếu bạn muốn tìm kiếm một cuốn sách để chạm đến những cảm xúc sâu thẳm nhất trong tâm hồn mình, thì "Đảo" chính là một lựa chọn tuyệt vời.
Chia sẻ ý kiến của bạn