Vào một buổi chiều thứ bảy đẹp trời, ông Davehem, một chủ ngân hàng tên tuổi, bước ra khỏi nhà và không trở lại nữa. Ông ta đã mất tích.
Sáng nay, tôi và thám tử Poirot ngồi bên bàn trà chờ một người bạn là thanh tra Jack. Ông này đến trễ và phân bua:
– Xin lỗi, tôi bận việc với thanh tra Mile, người chịu trách nhiệm về vụ mất tích của ông Davehem.
Thám tử Poirot cười cười:
– Mất tích? Theo anh thì vụ mất tích này thuộc vào loại nào?
– Loại nào? Anh nói gì? Tôi không hiểu.
– Anh không biết sao? Này nhé, có ba loại mất tích. Loại một, thường thấy nhất, đó là tự ý mất tích. Loại hai là bị giết rồi giấu xác, loại thứ ba hiếm hơn, đó là trường hợp những người mất trí, bỏ nhà ra đi một cách vô ý thức.
– Như vậy thì theo tôi, một người tên tuổi như Davehem rất khó che đậy tai mắt mọi người. Nếu ông ta đã bị giết, sớm hay muộn, cảnh sát sẽ phát hiện. Còn ông ta bỏ nhà ra đi ư? Với các phương tiện giao thông hiện đại, rất khó mà…
– Chưa chắc đâu. Một người khi đã quyết định làm mất tích người khác hoặc chính mình, hắn sẽ đặt ra những phương án rất chặt chẽ để đánh lừa cảnh sát.
Thanh tra Jack cười nheo mắt:
– Cảnh sát thì có thể, nhưng còn Poirot, hắn dám giỡn mặt hay sao chớ?
Poirot khiêm tốn:
– Sợ gì mà không dám, mặc dù tôi có những phương pháp điều tra rất khoa học.
– Ông Mile cũng vậy, đúng là một con cáo già trong ngành cảnh sát. Ông ta sẽ không bỏ qua một chi tiết nào, dù nhỏ nhặt nhất.
– Đúng. Trong cuộc điều tra, mọi chi tiết đều có giá trị, một chút tàn thuốc, một mẩu bánh mì, một vết nhỏ hoặc một sợi tóc trên gối… Giác quan rất dễ đánh lừa tạ Sự thật thưởng ở bên trong hơn là ở bên ngoài.
– Ý anh nói là anh có thể khám phá ra sự thật mà không cần phải ra khỏi nhà?
– Đúng. Nếu những người liên quan không giấu diếm sự thật.


Chia sẻ ý kiến của bạn

Điền thông tin của bạn vào các trường bên dưới để gửi bình luận.