Chúng tôi để cho máy bay trực thăng lượn qua Farlund Manor hai lần. Trong toàn khu vực New York, đây là chuyện hàng ngày xảy ra. Không một người nào sẽ vì thế mà nảy ý nghi ngờ. Cũng không một người nào có thể đoán ra rằng, máy bay trực thăng đó đã chụp ảnh từ trên không, với độ phân giải cực kỳ lớn, hoàn hảo đế mức người ta có thể phát hiện thấy một con ruồi đậu trên cửa sổ. Dĩ nhiên chúng tôi không quan tâm đến ruồi trên cửa sổ, mà quan tâm đến cả hai chiếc ô tô chúng tôi phát hiện được trên ảnh. Chiếc xe công vụ của Phil ở trong sân sau và chiếc Rabbit của Jenna Beck được giấu ở một ngõ cụt gần đó. Tôi e rằng những câu chửi vọt khỏi miệng tôi lúc này không được lịch sự cho lắm. Chắc chắn là Phil đã bị bắt cóc. Anh không thể tình nguyện đi về một địa điểm khác như thế, địa điểm mà giờ đây chúng tôi cho là đại bản doanh của băng đảng gangster. Thế còn Jenna? Chắc chắn cô gái phải biết nhiều hơn là chúng tôi. Biết nhiều hơn về tay giết người thích hát khốn nạn đó. Một thứ nhiều hơn rất có thể nhanh chóng đẩy cô ấy vào chốn nguy hiểm chết chóc. Nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã vây kín toàn bộ Farlund Manor, kín đến mức con ruồi bay không lọt. Thế nhưng nhiệm vụ tìm ra Phil và Jenna để đưa họ về nơi an toàn, không để cho bọn gangster sử dụng họ làm con tin lại là công việc của chỉ một người duy nhất. Ngay từ đầu chúng tôi đã phát hiện ra rằng toàn bộ khu vực nhà này chỉ được trang bị một hệ thống báo động tương đối đơn giản. Trèo vào nhà qua đường cửa sổ ở dưới tầng hầm chắc sẽ không phải là chuyện quá khó khăn và có lẽ đây cũng chính việc mà Jenna đã làm. Cả chúng tôi bây giờ cũng thống nhất với nhau để hành động theo cách đó. Nhưng tôi không thể khẳng định lòng tôi đặc biệt tin chắc và an tâm khi tôi rời bỏ quãng rừng thưa vào lúc mười giờ đêm, nơi toàn bộ ban chỉ huy di động của chúng tôi đang đứng, và dần dần bò đến cánh sau của ngôi nhà… Chỉ trong một giây đồng hồ, mọi việc bắt đầu.
Leave a Reply