Tình đầu, đẹp như một đóa hoa tầm xuân chớm nở vào một sớm cuối đông. Nhưng, chỉ một cơn gió nhẹ thôi cũng khiến những cánh hoa rụng rơi, tản mác. Thiên Vi và Duy Phong – hai trái tim thuần khiết thuở nào trước những con sóng dữ cuộc đời, không biết từ bao giờ đã chắp vá đầy những vết sẹo mãi chẳng lành. Quá khứ luôn không ngừng bị đào xới, sai lầm luôn không ngừng lặp lại và những vết cứa trong tim luôn không ngừng rỉ máu.

Nhưng, còn rỉ máu nghĩa là còn ấm nóng, còn ấm nóng nghĩa là còn thương yêu. Là sẽ có một ngày sau cơn giông bão, bầu trời bỗng sáng trong và cõi lòng chợt bừng tỉnh.

Thì ra, yêu thương vẫn ở ngay đó thôi. Thật gần!




“Phía sau lưng họ là những cơn gió, thế nhưng chẳng ai thấy lạnh lẽo. Bầu trời sau cơn mưa xuất hiện một cầu vồng rực rỡ, đẹp như một giấc mơ.”

***

Nắng vàng rộn rã giữa sân trường, từng lớp từng lớp học sinh dắt xe ra khỏi cổng trường, ai nấy đều hớn hở. Trên bệ đá dưới tán cây bàng, một nữ sinh đang ngồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng qua kẽ lá. Đôi mắt trong trẻo, gương mặt ngây thơ của nữ sinh khiến khung cảnh xung quanh trở nên tươi đẹp lạ thường. Vẻ đẹp tinh khiết của cô khiến nhiều nữ sinh ghen tị, mấy bạn nam muốn đến bắt chuyện nhưng dường như chưa đủ dũng khí. Bỗng một nam sinh đến gần cô, tươi cười hỏi:

– Đang chờ xe à?




– Không. Mình đang chờ Dạ Thảo – Cô nhỏ nhẹ đáp lời.

– Vậy mình về trước đây. Mai gặp nhé – Nam sinh vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.

Cô cũng mỉm cười vẫy tay với cậu bạn cùng lớp.




Nụ cười của cô bạn khiến mấy nam sinh khác ngẩn ngơ. Phía sau mấy nam sinh bỗng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến họ giật mình quay đầu nhìn lại. Một gương mặt tròn đang đanh lại, ánh mắt nhìn họ giễu cợt, giọng cao vút:

– Cho qua coi.

Vừa nói cô bạn mặt tròn vừa ung dung bước qua họ một cách kiêu căng, còn hất tung mái tóc dài cột đuôi gà của mình về phía sau. Đám con trai nghẹn họng, lặng lẽ bỏ đi.




Thiên Vi đang định lấy sách ra đọc thì thấy bạn mình bước tới, vẻ mặt rõ là chảnh chọe. Cô phì cười, khẽ hỏi:

– Sao thế? Trưng vẻ mặt này cho ai xem vậy?

– Thì mấy cái tên lóc chóc đó chứ ai? – Dạ Thảo hí hửng đáp.




– Ai? – Thiên Vi ngơ ngác nhìn quanh.

– Mấy cái đuôi – Dạ Thảo hững hờ đáp.

– Oa oa… Không ngờ đó nha – Thiên Vi reo lên – Đã chọn được anh nào chưa?




Dạ Thảo khẽ lườm Thiên Vi rồi thở dài đáp:

– Ai mà thèm ngó tới mình chứ?!

– Sao lại nói thế? – Thiên Vi tròn mắt nhìn Dạ Thảo.

– Mình như vầy thì… – Dạ Thảo nhìn lại bộ dạng tròn trịa béo tốt của mình, vẻ mặt càng buồn bã hơn.

Thiên Vi thấy bạn tủi thân như vậy cũng buồn, Dạ Thảo hơi mập nhưng gương mặt tròn trịa của cô vẫn mang nét dễ thương đáng yêu, hơn nữa Dạ Thảo rất tốt bụng, chẳng ai trong lớp vì ngoại hình của cô mà chán ghét cô cả.

Mời các bạn đón đọc Mong Manh Tình Đầu của tác giả Born.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *