Manh mối của án mạng đến từ một đồng xu dính dầu…

Ba cái xác của bọn cướp đến chùa trong đêm tối, ai là người gây ra…

Nữ nhân mới sinh con bị giết trong phòng kín…




Án mạng hàng loạt hiện trường giống như là của hồ ly tinh gây ra…

Những vụ án ly kỳ, tình tiết tưởng chừng như không có đầu mối ăn nhập gì với nhau. Tất cả mọi thứ dường như không lời giải đáp với tất cả mọi người nhưng chỉ trừ một người. Kẻ đó tên là Dương Thủ Văn.

Đừng nghe cái tên tầm thường này mà lầm tưởng. Ai trong vùng cũng đều biết tên đần độn si ngốc này đi giữa trời mưa lớn bị sét đánh trúng. Thiên hạ đồn rằng kẻ nào bị sét đánh không phải phạm vào tội đại nghịch bất đạo, thập ác bất tác, cũng là vong hiếu phụ nghĩa, nếu không thì sao có thể bị sét đánh trúng được. Cũng có người nói, trời giáng thần lôi, thiên nhân hạ phàm. Không biết lời nào là thật, lời nào là giả, chỉ biết hắn mang trong người bí mật kinh thiên động địa.




Cùng với Dương Thụy – đệ đệ của hắn, những vụ án không có lời giải, án mạng giết người hàng loạt khiến dân chúng khiếp đảm,… dần dần được đưa ra ngoài ánh sáng.

Hung thủ đang ở quanh đây, có thể là ngay bên cạnh, trước mặt, âm thầm lén lút dùng dao đâm sau lưng… Chừng nào chưa thể đem kẻ chủ mưu từ trong bóng tối ra ngoài sáng thì mọi thứ vẫn còn đe dọa đến mọi người xung quanh.

Kẻ ác có thể là ai? Phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, nương tử, hài tử… thậm chí là chính bản thân mình… Một cái nhìn âm hiểm, một cử chỉ nhẹ nhàng tố cáo tội ác, hay chỉ là sơ suất nhất thời cũng sẽ để lộ ra dấu vết. Tội ác dù với mục đích thế nào đi chăng nữa vẫn chỉ là tội ác.




Nhưng thời đại không chỉ có một kẻ giỏi giang mưu trí thông thiên, vẫn còn những kẻ tài trí không thua kém gì Dương Thủ Văn. Đối đầu cùng một Địch Nhân Kiệt thông minh kiệt xuất một thời, liệu Dương Thủ Văn có tạo nên được uy danh hiển hách ?

Trong khi phá những vụ án, bí mật lớn nhất của hắn từ từ mở ra, một bí mật lớn khác của hoàng thất cũng được đưa ra ngoài ánh sáng.

Cho dù kẻ lẩn trốn trong bóng tối có thủ đoạn cỡ nào nhưng chân tướng chỉ có một mà thôi!




***

Dương Thủ Văn có vẻ rất bình tĩnh, cũng không hề thể hiện chút bối rối nào.

Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã không có ý định giấu diếm chuyện này. Trần Nhất phải chết. Khi hắn biết được Trần Nhất đã ra nhập dưới trướng Lư Vĩnh Thành, trong lòng lập tức quyết đoán. Trần Nhất không chết, đợi đến khi Lư Vĩnh Thành quay về, sẽ khiến ba ban nha dịch càng thêm hỗn loạn hơn nữa. Căn cơ cha cực khổ hơn mười năm mới tạo ra được, không thể cứ như vậy bị Lư Vĩnh Thành hủy diệt. Nếu như ba ban nha dịch hỗn loạn, thì uy lực lời nói của cha ở Xương Bình sẽ yếu đi rất nhiều.




Cho nên, bất kể là Hoàng Thất hay là Trần Nhất, Dương Thủ Văn ngay từ ban đầu đã không có ý định bỏ qua.

– Con tên tiểu tử này, vì sao không thể đáp ứng tâm nguyện của ta chứ?

Dương Thừa Liệt thấy bộ dáng này của Dương Thủ Văn, không kìm được cười, sắc mặt lạnh lùng lập tức biến mất.




– Quá lời rồi.
Dương Thủ Văn cười nói.

– Hả?

– Bộ dạng vừa rồi của cha, thấy thế nào cũng không giống đang phiền não về con.




Dương Thừa Liệt nghe thấy, không kìm nổi cười ha ha.

Ông đặt bản thảo trong tay lên thư án:
– Nhanh viết xong đi, ta vẫn chờ đón đọc đấy.

– Rửa mặt một chút, đợi chút đến thư phòng tìm ta, ta có lời muốn nói với con. Đúng rồi, gọi cả Nhị Lang đến.




Dương Thừa Liệt nói xong, liền đi ra cửa.

Dương Thủ Văn cười khổ lắc đầu, bị cha quấy rầy một chút, nhưng thật ra đã xua tan đi nghi hoặc do ác mộng mang đến cho hắn.

Ấu Nương sao có thể giết ta?

Mời các bạn đón đọc Thịnh Đường Quật Khởi của tác giả Canh Tân.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *