"Diệt vong" của Thomas Bernhard không phải là cuốn sách dễ đọc, mà là một trải nghiệm. Nó như một cơn lốc xoáy đen tối, cuốn hút người đọc vào tâm trí hỗn loạn và đầy thù hận của Franz-Josef Murau. Bernhard không hề thương tiếc người đọc, ném họ vào một dòng chảy dữ dội của lời kể, đầy sự căm phẫn, tự ti, và sự chán ghét không chỉ dành cho gia đình, tôn giáo, hay chính thể Áo, mà còn dành cho chính bản thân Murau.

Tự sự của Murau là một bức tranh tự họa tàn nhẫn, phơi bày những mâu thuẫn nội tâm dữ dội. Yêu nước Áo nhưng lại căm ghét nhà nước Áo, một sự mâu thuẫn thể hiện rõ ràng bản chất phức tạp của tình yêu quê hương trong bối cảnh lịch sử đầy biến động. Sự ám ảnh bởi dòng dõi quý tộc, nhưng lại ghê tởm chính nguồn gốc của mình, tạo nên một sự chối bỏ cay nghiệt, tự hủy hoại bản thân. Tôn giáo, thay vì là chỗ dựa tinh thần, lại trở thành một thứ gì đó đáng ghê tởm và giả dối trong mắt ông.

Phong cách viết của Bernhard là một điểm nhấn đáng chú ý. Những câu văn dài lê thê, lặp đi lặp lại, tạo ra một cảm giác ngột ngạt, bức bối, phản ánh chính tâm trạng hỗn loạn bên trong nhân vật. Sự lặp lại không phải là sự thừa thải, mà là một cách nhấn mạnh, khắc sâu nỗi ám ảnh và sự cay đắng của Murau, khiến người đọc cảm nhận được sự tuyệt vọng và bế tắc đang bao trùm lấy ông.

"Diệt vong" không phải là một cuốn sách mang lại sự giải trí nhẹ nhàng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn và tập trung cao độ từ người đọc. Tuy nhiên, chính sự khắc nghiệt và đen tối đó lại là điểm cuốn hút của tác phẩm. Bernhard đã tạo ra một tác phẩm đầy sức mạnh, đặt ra những câu hỏi sâu sắc về bản sắc cá nhân, về mối quan hệ giữa cá nhân và quốc gia, về sự mâu thuẫn nội tâm và sự lựa chọn giữa hủy diệt và cứu rỗi. Đó là một trải nghiệm đọc đầy ám ảnh, nhưng cũng không kém phần đáng giá. Cuốn sách để lại trong tôi một cảm giác khó tả, một sự buồn bã sâu sắc, nhưng cũng là một sự ngưỡng mộ trước tài năng và sự táo bạo của nhà văn Thomas Bernhard.


Chia sẻ ý kiến của bạn

Điền thông tin của bạn vào các trường bên dưới để gửi bình luận.