Thường nghe: cuộc đời như bóng câu qua cửa sổ, như gió thoảng mây bay, một thoáng đã đi qua một cuộc đời. Biết bao người ngậm ngùi đau đớn trong giấc mộng Kê lương ấy, than ôi, phù vân cả!
Thường thấy: con người vất vả bon chen để tồn tại, lao vào như con thiêu thân, để đến nỗi thân xác bệnh hoạn, tâm thần bất an. Người thì hưng phấn giả tạo, kẻ thì bi quan bất cần. Thương thay thất công vô ích mà thôi!
Bởi vậy con người cần phải có quá trình tu tâm luyện thể, còn gọi là tu Đạo, cũng là cần có con đường và mục đích cho cuộc sống của mình, nhưng cũng khó lắm thay!
Xét thấy con đường tu Đạo cũng chỉ có hai việc Tâm và Pháp, mà chính lại là Tâm. Tâm Chính thì Pháp Tà thành Chính. Tâm Tà thì pháp Chính hóa Tà. Bởi vậy “vô Tâm bất Tà Chính, hữu Tâm thị Chính Tà” là vậy. Đáng than thay!
Người tu cũng chỉ là tu Tâm, và tu Thể. Tâm mà không tu, thì Thể tu có ích chi. Tam giáo do Tâm mà sinh, Cửu lưu do Tâm mà loạn, Thể cũng vì Tâm mà hư nát. Than ôi Thiên tâm u ám!
Nhưng lòng Đạo không mở thì tình Trần chẳng dứt, mà sa vào cõi trầm luân đau khổ, tật bệnh, hạn họa miên miên chẳng dứt, đáng thương, đáng thương thay!
Học đạo là phải học cả Đạo lý và Đạo pháp, học cả Tâm, cả Thể để nâng cả Thần, cả Trí mới là tu Đạo.
Ngày nay không ít người tìm đường tu Đạo, nhưng Đạo là gì không mấy người hiểu thấu đáo, tu thế nào quá ít người làm trọn, mà không mấy người đạt Đạo vậy.
Dưỡng Chân nhân đứng ở Đạo giáo, mà cùng Phật giáo, Nho giáo để xét Đạo, để tìm Đạo, để giải Đạo, mà đưa Đạo tới người, công quả vĩ đại thay! Xứng đáng thành Đạo cho người ngày nay đi theo.
Mặc dù Cổ ý không phải để luận, Thâm ý không phải để suy, phép học của người Phương đông là Chiêm nghiệm Trừu tượng, chứ không phải là Duy lý Cụ thể (Tâm học, Thức học không phải là Trí học, Lý học) khó lắm thay!
N.Q.T. tôi nối chí Tiên nhân san định bình chú, hầu mong đưa
được Đạo ra ánh sáng để mọi người có thể hiểu Đạo, mà theo Đạo,mà đạt Đạo, cũng là để đem cái Tâm đau đáu của mình cho Nhân thế hiểu!
Nhâm ngọ 2004
N.Q.T. HOÀNG VŨ THĂNG
Chia sẻ ý kiến của bạn