Hiện nay, nhu cầu thành đạt đã và đang hơn bao giờ hết trở thành một mối quan tâm lớn không chỉ đối với riêng giới trẻ mà còn là mối quan tâm của toàn xã hội. Một trong những nguyên nhân khiến nhiều người vẫn chưa đạt được mục tiêu mong muốn là do chưa xây dựng được cho mình một thương hiệu cá nhân để từ đó xác định được hướng phát triển của mình. Cuộc chiến Sự nghiệp (Career Warfare) của nhà xuất bản Mc Graw- Hill là kết quả tổng hợp kinh nghiệm của David D’Alessandro, Tổng Giám đốc và Chủ tịch trẻ nhất trong lịch sử của hãng Hancock (một trong 100 thương hiệu hàng đầu của thế kỷ 20 do tạp chí New York Times bình chọn) về một chủ đề kinh doanh kinh điển, đó là cuộc chiến bảo vệ thương hiệu của mình trước “những kẻ thù trong công việc”, trước sự thờ ơ của sếp, và trước cả những cơn bốc đồng tồi tệ nhất của bản thân.

Bằng cách sử dụng những câu chuyện sinh động về con đường thăng tiến của chính bản thân, D’Alessandro mang tới cho người đọc những lời khuyên thông minh nhằm chiếm được tình cảm của những người đang nắm giữ sự nghiệp của bạn, những mưu kế và cách thức để thành đạt nhanh chóng nhất. Xây dựng thương hiệu cá nhân thành công không chỉ giúp mỗi người thành đạt trong công việc hay trong quản lý mà còn giúp ta thành đạt trong đời sống cá nhân. Xác định được hướng đi đúng cho mình, xây dựng được cho mình một bản sắc không bị trộn lẫn, đó chính là kim chỉ nam để đi đến thành công trong cuộc sống. D’Alessandro đã nói thẳng ra một sự thật: Nếu một người không thể kiểm soát được uy tín và danh tiếng của chính mình thì những người xung quanh sẽ làm việc đó.

Cuốn sách này sẽ chuẩn bị hành trang cho những sinh viên sắp ra trường, thậm chí cả những người đã có nhiều năm kinh nghiệm. Các nhà quản lý cũng sẽ rút ra nhiều bài học, vì cuốn sách này sẽ cho thấy bạn là nhà quản lý thế nào, thậm chí sẽ giúp bạn nhận ra những thói quen xấu của mình và tìm cách khắc phục.




Trong cuốn Cuộc chiến Sự nghiệp, chính người trong cuộc đã kể câu chuyện thực sự về cách mà ông đã học được những quy tắc bất thành văn trong nấc thang thăng tiến của mình. David D’Alessandro chỉ ra cho các độc giả đang mong muốn thành công tại mọi cấp bậc: – Khiến mọi người đón nhận và tận dụng được cơ hội của mình – Cách xây dựng và duy trì được thương hiệu cá nhân – Tại sao làm việc chăm chỉ vẫn chưa đủ…

Hoạt động trong lĩnh vực tư vấn tuyển dụng nhân sự cao cấp, Nhân Việt/VIPdatabase.com hiểu việc xây dựng thương hiệu cá nhân là cần thiết và quan trọng thế nào. Đây là cuốn sách rất bổ ích và chắc chắn sẽ thu được sự đón nhận nồng nhiệt của không chỉ từ giới trẻ mà còn từ những nhà quản lý ở mọi cấp độ. VIPdatabase.com cùng Alpha Books xin trân trọng giới thiệu đến bạn đọc bản tiếng Việt của cuốn sách.

Những thử thách thực sự trong công việc hoàn toàn không phải như những gì bạn mong đợi.




Để tôi kể bạn nghe một khoảnh khắc có tính quyết định trong sự nghiệp của tôi. Năm 30 tuổi, tôi có bài thuyết trình đầu tiên trước Hội đồng quản trị của công ty hiện tôi đang làm. Công ty cũ của tôi đã bị công ty này thôn tính, vì vậy tôi là người hoàn toàn mới đối với Hội đồng quản trị mới. Tôi là đại diện của “những kẻ bị nô dịch” trước “đế chế thắng cuộc”. Nhiệm vụ của tôi là dẫn chương trình cho buổi thảo luận về việc đặt tên cho công ty mới được sáp nhập.

Tôi đã mất hàng tuần lễ để chuẩn bị cho bài thuyết trình này bởi vì tôi chưa từng phát biểu trước một nhóm các nhà điều hành kỳ cựu như thế bao giờ.

Các cử toạ thật đáng gờm. Bản thân ngài Chủ tịch là người của Central Casting[1]. Ta hãy gọi ông ta là “Reggie”. Reggie nổi bật hơn tất cả các vị CEO khác. Chỉ cần một cái khoát tay, ông ta có thể làm bạn mất việc. Mọi người chẳng ai dám đi sánh vai với ông ta, tất cả đều luôn sau ông ta một bước chân.




Và ông ta chẳng bao giờ đi đâu mà không kéo theo một đám người mặt mũi gớm ghiếc để sai vặt. Họ ngồi xung quanh chiếc bàn họp giống như một lũ đồ tể trong phim thám tử Dick Tracy – ngài Chủ tịch với nét khinh khỉnh trên khuôn mặt, một người khác đeo cặp kính như đít chai Coke lớn, nhìn thân thiện và nồng ấm như chú cá nhồng.

Tôi thở một hơi thật sâu và sắp bắt đầu thì ngài Chủ tịch nói với tôi:

“HRH SHYNN RRR TT DU Y RRR VRRRY TTRTV YNN MNN?”




Tôi quá bối rối.Tôi nghĩ rằng tôi đã được chuẩn bị. Tôi đã được biết trước tất cả, dĩ nhiên, trừ những gì thực sự đang diễn ra. Sự thực là các cuộc họp thế này được tiến hành ngay sau bữa ăn trưa, mà trong bữa ăn trưa rượu vang luôn được phục vụ một cách rất hào phóng. Vì vậy khi cuộc họp bắt đầu, Reggie khoan thai thư giãn và sẵn sàng thưởng thức những viên kẹo sô cô la vị bạc hà. Ông ta ngồi trong phòng họp với một hộp kẹo bạc hà dành cho bữa tối After Eight[2] đặt trước mặt.

Ông ta sẽ mời kẹo một ai đó chăng? Không. Ông ta chỉ đút hết viên kẹo này đến viên kẹo khác vào miệng mà thôi.

Khi những viên kẹo bạc hà hình vuông tan chảy trong miệng ông ta, rồi từ từ, từ từ trôi xuống cổ họng, cả phòng họp đều nín thở chờ cho đến lúc nó biến mất. Bởi vì cho tới lúc đó, không ai có thể hiểu ông ta nói gì dù chỉ một từ. Hậu quả là ông ta nói rất khó khăn và cuộc họp dài ra gấp ba lần so với dự tính, tất cả chỉ tại những viên kẹo bạc hà.Nhưng mọi người đều cố tình lờ điều đó đi.

Nhưng tôi chưa bao giờ có mặt trong các cuộc họp Ban giám đốc trước đó nên không biết phải xử trí thế nào.“Xin lỗi, thưa ngài”, tôi nói. “Tôi hoàn toàn không hiểu ngài định nói gì”.


Chia sẻ ý kiến của bạn

Điền thông tin của bạn vào các trường bên dưới để gửi bình luận.