Nuôi dưỡng đời mình – Tách rời hạnh phúc

Bửu Ý dịch

Tiểu luận này tạm thời khép lại một loạt bài viết chung quanh những gì trước sau không thuận chiều với tư tưởng vì chẳng phải xa xôi gì với ta: đó là vấn để sống (dây không phải là “dời sống”, khái niệm trừu tượng ngay từ đầu do giới hạn của nó và khiến con người phải sắm sanh quan điểm cho mình). Tôi nói đến sống ở dây dưới góc cạnh vốn sống, tiến phát lên và được tu dưỡng (phép vệ sinh trường thọ), sau khi đã đề cập khởi từ những phát ngôn minh triết đa dạng trích ra từ cấu trúc một triết học lấy đó làm cơ sở, đồng thời chú ý vào tri thức và sự truy tầm chân lý (trong Người hiền là người không ý tưởng); như thế khỏi di từ tư tưởng chuyển mạch và tư tưởng thời gian cũng giống như từ một hiện tượng luận của thời khắc và của sinh vật nhất thời, dối chọi lại sự nói rộng thời gian giữa lúc đầu và lúc cuối theo vật lý Tây phương xô đẩy sinh tồn đến Cuối dương (trong Nói về “thời gian”). Các tiểu luận này như thế là mở ra một sự rạn nút giữa “sống” và “tồn tại”; và sự rạn nứt này, do sự tách ra giữa những đối lập, dã kêu gọi tiếp sức bằng sự rạn mất trong mối liên tục đối với cái hợp lý của Ý nghĩa cổ tình giãn nở ra để diễn giỏi (trong Vết đen trên toàn cảnh). Tóm lại, đó chính là vật thể của hội họa, một khi mọi thứ khác đã vượt qua, như là vật thể phi vật thể (họa sĩ là người “ghi lại cái sống” theo định nghĩa tiếng Hy Lạp; hoặc viết nên cái “hồn sống”, theo chữ Hán xem Đại tượng không có hình the)

Sống không có một ý nghĩa (ngoại trù qua hình chiếu và hình phỏng thực) mà cũng không phải là phi lý (do chẳng buồn tin), nhưng là ngoài nghĩa. Do đó đề cập đến sống bằng tiền sinh hoặc vốn sống trông có vẻ thuận tiện: hỏi mọi ý tưởng mặc nhiên được trưng tập ở đây là tối giản.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *